Hoa La Huyên một đường tìm kiếm, mới đi được vài bước là thấy được một tửu lâu, cột dây ngựa lại rồi đi vào.

Đi vào trong tửu lâu, bên tay trái chính là quầy, ở giữa tầng một là một hòn giả sơn lớn nước chảy róc rách, bên trong trồng không ít cỏ cây, bốn phía của giả sơn đặt vài cái bàn rải rác.

Lúc này, lầu một đã ngồi kín chỗ, trên lầu hai cũng trống ở giữa, ngồi ở mép lan can thì có thể nhìn thấy giả sơn nước chảy bên dưới, vô cùng thích ý.

Lập tức liền có tiểu nhị bước tới dẫn mấy người Diệp Huyền đi lên lầu hai.

Bước lên bậc thang gỗ, bốn người đi lên lầu hai, cảnh tượng trên lầu hai này tốt hơn lầu một nhiều, lạ thay chính là nơi này cũng có rất nhiều người ăn cơm, nhưng không hề ồn ào huyên náo, mà vô cùng yên tĩnh.

- Tửu lâu ở vương thành quả nhiên không giống bình thường.

Trần Tinh ngửi thấy mùi thức ăn thì nước miếng càng chảy nhiều hơn.

Ngay cả mấy người Phượng Nhu Y cũng chớp mắt liên tục, tửu lâu thanh tĩnh lịch sự lại tao nhã như vậy, ở Lam Nguyệt thành các nàng căn bản chưa từng thấy qua bao giờ.

- Các vị muốn dùng gì?

Tiểu nhị dẫn mấy người tới một cái bàn bên cửa sổ, đưa thực đơn lên, mỉm cười hỏi.

- Các ngươi muốn ăn cái gì thì cứ gọi đi, ta làm chủ mời khách.

Hoa La Huyên cười một tiếng, đẩy thực đơn cho mấy người Diệp Huyền.

- Huyền thiếu, để ta gọi cho, gọi món ăn là nghề của ta, chút việc nhỏ này sao có thể làm phiền Huyền thiếu ngài tự mình động thủ được.

Trần Tinh đoạt lấy thực đơn, hai mắt toả sáng lấp lánh, nhanh chóng mở ra.

- Cái này, cái này, cái này nữa, ừm, cái này cũng được, thêm cái này luôn…

Trần Tinh chỉ tay nhanh như chớp, nháy mắt liền gọi xong bảy tám món ăn, đám Phượng Nhu Y nhìn mà trợn mắt há mồm.

Cái tên béo này ăn khoẻ dữ vậy sao?

Diệp Huyền cũng không khỏi mỉm cười.

Cuối cùng, sau khi gọi xong mười lăm mười sáu món ăn, Trần Tinh hẵng còn tiếc nuối đặt thực đơn lên bàn, phóng khoáng nói:

- Các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình gọi vài món đi.

- Đủ rồi, đủ rồi!

Ánh mắt của mấy người Diệp Huyền nhìn gã đầy khinh bỉ.

- Trước tiên cứ đưa lên bấy nhiêu đi, thêm hai bình rượu ngon, một bình trà ngon nữa.

Hoa La Huyên mỉm cười nói.

- Vâng, xin các vị khách quan đợi một chút.

Tiểu nhị nói xong liền mỉm cười bước đi.

Trong lúc chờ đợi, Diệp Huyền nhìn thấy, tửu lâu này đúng là vô cùng đông khách, không ít khách nhân lục tục tới, hơn nữa cũng đã tới giờ ăn cơm, không tới một lát thì lầu hai trống rỗng lại kín chỗ.

Cho dù là như thế vẫn còn có không ít khách lũ lượt đi vào, có vài vị khách đến sau bước lên xem một vòng, thấy không còn chỗ ngồi mới đành phải lắc đầu rời đi.

Đám tiểu nhị đứng bên dưới thấy vậy thì cũng bắt đầu chủ động thông báo với khách khứa mới bước vào là trên lầu đã hết chỗ.

Sau một lát, từng mâm thức ăn nóng hổi được bưng lên, những món ăn này đều đủ sắc hương vị, khiến cho người ta nhìn thấy liền đại khai khẩu vị.

Món ăn lên rồi, Trần Tinh tự nhiên cũng không khách khí nữa, vùi đầu ăn cơm, mỗi khi ăn một miếng thi mắt lại nheo thành một cái khe nhỏ, trên mặt vô cùng hạnh phúc.

- Các vị khách quan, trên lầu của chúng ta quả thực đã không còn chỗ trống nữa, kính xin các vị chờ một lát.

Đúng lúc này, thanh âm của tiểu nhị đột nhiên vang lên ngay chỗ cầu thang, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ câu thang có vài đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới, người cầm đầu là một vị thiếu nữ, mặc váy dài màu tím, cũng có chút tư sắc, gương mặt vô cùng cao ngạo, lỗ mũi chỉ lên trời, nghênh ngang đi tới trong ánh nhìn soi mói của mọi người.

Sau lưng của thiếu nữ này là hai tên thiếu niên mặc võ bào, võ bào này được may từ tơ lụa màu xanh sẫm may thành, vừa đẹp đẽ lại cao quý vô cùng, nhìn qua không phú thì cũng quý.

Hai người chân mang mã ngoa, lưng đeo trường kiếm, cũng có vài phần anh khí, chỉ là ánh mắt lại sắc bén như mắt ưng.

Mấy người này vừa bước lên tầng hai của tửu lâu thì lập tức đưa mắt nhìn quanh.

- Các vị khách quan, các ngươi xem, đúng là không còn chỗ trống mà.

Tiểu nhị thấp giọng nói.

- Vậy sao?

Thiếu nữ lạnh lùng mở miệng, đột nhiên chỉ vào một bàn có vị trí tốt nhất ở sát lan can, nói:

- Chỗ đó không phải còn chỗ sao?

- Chỗ nào?

Tiểu nhị quay người nhìn lại, chỗ mà thiếu nữ này chỉ đã có hai vị khách khác đang ngồi, tuy rằng còn chưa mang thức ăn lên, nhưng cũng không phải chỗ trống gì hết.

- Không có mà.

Trên mặt tiểu nhị tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Chợt thấy hai tên thiếu niên ở sau lưng thiếu nữ này đột nhiên bước tới chỗ cái bàn kia, giơ chuôi kiếm gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói:

- Hai người các ngươi không nghe sao? Còn không mau nhường chỗ cho ta.

Hai vị khách kia thấy vậy, sắc mặt vốn còn đang không hiểu gì cũng hơi cương cứng.

- Người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý trước sau sao?

- Trước sau? Vậy là các ngươi không muốn nhường rồi đúng không?

Ánh mắt của một thiếu niên nheo lại, môi nhếch lên cười đầy khinh thường.

Trong lòng hai vị khách nọ chợt lạnh, thấy ánh mắt cao ngạo lạnh lùng của đối phương thì trong lòng không khỏi có chút sợ, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, sao có thể bằng lòng nhường chỗ được, cho nên cắn răn nói:

- Chúng ta…

Gã còn chưa nói xong thì hai tên thiếu niên đột nhiên động thủ, sau đó mọi người liền nghe thấy hai tiếng vang nhỏ, hai vị khách đang ngồi ở chỗ kia cư nhiên bị hai tên thiếu niên chưởng bay ra ngoài, chật vật ngã ra đất, miệng tràn ra máu tươi.

- Ngươi xem, bây giờ đã có chỗ chưa?

Thiếu nữ lạnh lùng cười, trực tiếp đi tới ngồi xuống bàn.

- Tốc độ nhanh thật.

Động tác của hai tên thiếu niên vô cùng nhanh, khiến cho ánh mắt của không ít võ giả ở đây ngưng lại.

Hai tên thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mới mười sáu mười bảy mà thôi, nhưng thực lực ít nhất cũng là võ sĩ tam trọng, cũng không biết là thiên tài nhà ai nữa.

- Sao các ngươi có thể cướp chỗ ngồi của khách khác thế này.

Sắc mặt của tên tiểu nhị dẫn đường cũng vô cùng khó coi, thấp giọng hô lên.

Hành vi thế này, gã sao có thể mặc kệ được, nếu như truyền ra ngoài thì tửu lâu của bọn họ sau này còn buôn bán thế nào được nữa.

- Cướp?

Một tên thiếu niên trong đó cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt của hai vị khách bị đánh kia, âm trầm nói:

- Các ngươi nói đi, vừa rồi là chúng ta cướp chỗ hay là hai người các ngươi chủ động nhường chỗ? Hửm?

Trong mắt thiếu niên đột nhiên loé ra vẻ lãnh lệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện