Buổi họp đọc kịch bản cuối cùng của Phí Khả.
Trong hai tháng này, Phí Khả đã tham gia vô số buổi họp đọc kịch bản, nhưng chưa từng có lần nào giống như lần này, suy sụp, ảm đạm, ngột ngạt.
Cảnh phim trước của cậu là ba ngày trước, thời gian này Lục Hình Văn đều không nói chuyện với cậu.
Buổi tối sau khi kết thúc cảnh quay, Bào Tiểu Thụy đưa cho cậu một khối sô cô la. Phí Khả vừa nhìn liền biết, đây là phần thưởng, thưởng cho việc cậu diễn xuất tốt.
Sô cô la của Lục Hình Văn, sự lạnh lùng của Lý Tề, mấy thứ này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phí Khả.
Cậu hơi không phân biệt rõ ràng.
Cậu chăm chú nhìn Lục Hình Văn đang đọc kịch bản, nghe chất giọng sắc nhọn của anh, nghe lời thoại tràn ngập cừu hận của anh, nghĩ, đâu là Lục tiên sinh, hay là Lý Tề?
“Phí Khả? Phí Khả?” giọng của Lâm Nguyên Sinh kéo Phí Khả quay lại thực tại.
Phí Khả lần đầu tiên tại tình huống như vầy mà phát ngốc, vội vàng nhận lỗi: “Em xin lỗi.”
Lâm Nguyên Sinh khoát tay: “Họp đọc kịch bản hôm nay tới đây thôi, Phí Khả và Lục Hình Văn ở lại, bàn cảnh quay ngày mai một chút.”
Mọi người lần lượt rời đi, phòng hội nghị trống không, chỉ còn lại bốn người: đạo diễn, biên kịch, Phí Khả và Lục Hình Văn.
Lâm Nguyên Sinh đốt một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói: “Ngày mai là cảnh quay cuối cùng của Phí Khả, cũng là cảnh quan trọng nhất của nhân vật Tiểu Hòa. Tôi sắp xếp cảnh này ở cuối cùng, vì nghĩ cậu là người mới, nhập vai thoát vai tương đối khó. Quay xong cảnh quan trọng nhất, nếu cậu có thể bị đắm chìm trong một loại cảm xúc quá mức, không cách nào kịp thời thoát vai, thì sẽ ảnh hưởng đến cảnh diễn của cậu. Bây giờ xếp làm cảnh cuối cùng, quay xong cậu có thể trực tiếp sát thanh*, nghỉ ngơi, quay về cuộc sống hiện thực, đi chơi với bạn bè, ăn ăn uống uống nói chuyện với nhau vân vân, thoát vai sẽ rất nhanh.”
*sát thanh: diễn xong, hết đất diễn
Phí Khả gật đầu, không thể khống chế mà quay sang nhìn Lục Hình Văn.
Lục Hình Văn không nhìn cậu, đang xem kịch bản.
Lâm Nguyên Sinh nói: “Cảnh cuối cùng này, đối với Tiểu Hòa mà nói là một loại bạo phát, đối với Lý Tề mà nói, là chuyển biến. Bởi vậy đặc biệt kêu hai người ở lại, thảo luận thêm một chút.”
Biên kịch lúc này mới mở miệng: “Cảnh này đối với Tiểu Hòa mà nói, chỉ có hai từ, một là “tuyệt vọng”.”
Tuyệt vọng?
Phí Khả nhẹ giọng lặp lại từ này, nghĩ tới Tiểu Hòa.
Cảm xúc tuyệt vọng đó, Phí Khả không xa lạ chút nào.
“Một từ nữa, là “u ám”.”
U ám?
Phí Khả có hơi không hiểu.
Biên kịch đặt câu hỏi: “Tiểu Hòa rất sùng bái Lý Tề, vì Lý Tề đã cứu cậu ấy dưới bàn chân của người cha bạo hành gia đình. Nhưng cậu ấy lại không muốn nói cho Lý Tề biết việc cha cậu bán ma túy, vì sao?”
Phí Khả đọc kịch bản rất nhiều lần, bao gồm cả nguyên tác. Kịch bản không viết ra, nhưng trong nguyên tác có miêu tả tâm lý tương đối tỉ mỉ.
“Bởi vì hắn có tệ hơn nữa, có ghê tởm hơn nữa, đó vẫn là cha của cậu ấy.” Phí Khả nói.
Lần đầu tiên đọc kịch bản, Phí Khả có chút thông cảm. Cậu trước giờ đều không nói cho bất kỳ người nào, nhưng cậu từ nhỏ đến lớn, tâm lý luôn chờ đợi người cha ruột của cậu quay lại, đón cậu đi, hoặc là chỉ để nhìn nhìn cậu. Mặc dù cậu luôn rất rõ ràng, cha ruột của cậu là một người đàn ông vô trách nhiệm, không chịu gánh vác. Qua nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có, thậm chí chưa từng đến nhìn con trai ruột của mình một cái.
Nhưng tâm lý cậu vẫn luôn mong đợi, mong đợi cha ruột của mình tới, giải thích với cậu tại sao nhiều năm như vậy lại không đến xem cậu quan tâm cậu.
Hoặc là, bởi vì lúc cha ruột của cậu rời đi cậu còn quá nhỏ, cậu luôn không có cách nào thật sự hận cha mình.
Mà Tiểu Hòa cũng giống như vậy, từ nhỏ đến lớn đều bị đánh mắng, một mặt tâm lý của cậu ấy rất hận ông ta, nhưng một mặt khác vẫn không muốn ông ta bị bắt.
“Loại cảm xúc u ám.” Lâm Nguyên Sinh nói, “Cuộc sống này không phải là dạng “nếu không phải trắng thì là đen”, thường gặp nhất chính là màu xám. Cảm xúc của Tiểu Hòa đối với cha mình đại khái chính là như vậy, hận ông ta, lại không cách nào đem chuyện phạm pháp của ông ta nói cho Lý Tề.”
Phí Khả gật đầu.
“Cậu phải tìm ra điểm cảm xúc tuyệt vọng, ảm đạm.” Lâm Nguyên Sinh tổng kết, “Cậu cảm thấy cảnh cuối này, cậu nên diễn xuất như thế nào?”
Phí Khả do dự nói: “Vừa bắt đầu thì nên chấn động kinh ngạc, cậu cho là Lý Tề sắp bị đánh chết, tiếp theo là đau khổ, thương tâm…..”
Ngay mai phải quay rồi, nhưng kỳ thật, Phí Khả căn bản không biết làm sao diễn.
Trên miệng nói là chấn động kinh ngạc, đau khổ, thương tâm, tuyệt vọng, nhưng kỳ thật cậu một chút khái niệm cũng không có, căn bản không biết làm sao mà diễn.
Phí Khả trước giờ chưa từng có loại cảm giác này, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thi cử trong đầu cậu luôn có tính toán trước. Ngay cả khi quay <Tiên Hoa Tông Môn Lục>, sau khi chuẩn bị xong, trong lòng cậu cũng nắm vững. Nhưng quay thật sự là quá đau khổ, có nhiều lần, cậu trước khi quay hoàn toàn không biết làm sao mà diễn, chỉ có thể cắn răng kiên trì mà để bản năng dẫn dắt.
Lúc diễn chung với Lục Hình Văn thì tương đối nhẹ nhàng, Lục Hình Văn diễn qua tốt, cậu luôn rất dễ bị anh kéo nhập vai.
Lâm Nguyên Sinh khoát tay, tỏ ý Phí Khả không cần nói nữa, có lẽ y cũng biết Phí Khả căn bản không biết làm sao diễn.
“Cậu hôm nay quay về, nghe nhạc thương tâm đau buồn u ám một chút, sau đó, nghĩ tới những chuyện không vui, càng không vui càng tốt. Nhớ kỹ loại cảm giác không vui, đau khổ này, ngày mai lên trường quay phát huy đi. Diễn xuất, là một thứ, giống như đọc sách vậy, cần phải suy nghĩ. Nhưng mà, diễn viên không đạt đến một mức thực lực nhất định, khi gặp phải loại cảnh quay cảm xúc mạnh mẽ này, suy nghĩ cũng không có tác dụng gị.” Lâm Nguyên Sinh nói chuyện rất thẳng thắn trực tiếp.
Mười một giờ đêm, Phí Khả vẫn đang nằm trên giường đọc kịch bản, đã thuộc lòng từng chữ một, bao gồm động tác và thần thái của nhân vật rồi.
Rõ ràng là cậu không lý giải nổi, nhưng cũng chỉ có thể dùng cách “đọc sách trăm lần ý nghĩa tự tới” để an ủi chính mình.
Cậu đang rối rắm thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Lục Hình Văn vang lên: “Đến phòng sách.”
Phí Khả giật mình, lập tức phản ứng lại, Lục Hình Văn có lẽ là lấy thẻ phòng từ chỗ Lý Lỵ Hinh.
Phí Khả xuống giường, cầm kịch bản đi vào phòng sách.
Lục Hình Văn vẫn giống như trước, ngồi trên chỗ mà anh quen ngồi ở sô pha, đang xem kịch bản. Anh giống như một giáo viên, chỉ vào cái ghế đối diện, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Ngồi.”
Phí Khả ngồi xuống, do dự một lát, hỏi: “Trễ như vậy, còn muốn đọc kịch bản sao?”
Lục Hình Văn ngẩng đầu, nhìn Phí Khả một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Trước cảnh quay này, Tiểu Hòa không nhìn thấy mẹ, cậu ấy tìm không thấy mẹ, rất lo lắng, không ngủ được, ngày tiếp theo đi tìm Lý Tề nhờ giúp đỡ. Anh cho rằng không ngủ là thích hợp, sẽ giúp biểu đạt trạng thái mệt mỏi.”
Phí Khả vội vàng im miệng, hiểu ra Lục Hình Văn đến để chỉ dẫn mình.
Tuy là trong lòng rất rõ ràng Lục Hình Văn đang vì giúp cậu nhập vai, mới cố ý không nói chuyện với cậu, chuyển sang phòng khác. Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút khó chịu, luôn suy đoán, đây là đơn thuần vì giúp cậu nhập vai, hay là vì cậu không nghe lời, đồng thời cũng là đang trừng phạt cậu?
“Em có biết ngày mai làm sao để nhập vai không?” Lục Hình Văn hỏi.
“Em, em về nghe nhạc cả buổi tối, cố gắng nghĩ tới những chuyện không vui…. Nhưng hiệu quả không tốt lắm….”
Lục Hình Văn buông kịch bản xuống: “Một diễn viên, trong cuộc đời phải diễn qua vô số nhân vật, những nhân vật này nghề nghiệp không giống nhau, tính cách không giống nhau, trải nghiệm cũng không giống nhau, nếu như muốn dựa vào kinh nghiệm tự thân hay là cảm xúc tương đồng của diễn viên để diễn ra nhân vật, là điều không thể. Nhưng mà thoát ly cảm xúc chân thật của diễn viên, đơn thuần dựa vào kỹ thuật mà đi diễn xuất, cũng không được, không có cách nào gợi lên được sự đồng cảm của khán giả.”
Phí Khả cố gắng lắng nghe.
“Bởi vậy, biện pháp thông minh nhất, trước tiên là lấy một cảm xúc tương đồng, phóng đại nó lên, ghép vào nhân vật. Em đã diễn nhân vật Tiểu Hòa lâu như vậy, vẫn không rõ Tiểu Hòa là dạng người gì sao?” Lục Hình Văn nghiêm khắc hỏi.
Phí Khả vô thức nhìn nhìn kịch bản, trên đó li chi lít chít ghi chú, đều là những lý giải nhân vật cậu viết về Tiểu Hòa.
“Tiểu Hòa là một người … không có cảm giác an toàn, lúc nhỏ có lẽ cũng không có nhiều niềm vui.”
Lục Hình Văn trực tiếp ngắt lời cậu: “Cậu ấy đương nhiên không có cảm giác an toàn, cậu ấy đương nhiên là không có niềm vui, nghèo, lại thường bị đánh, làm sao có thể vui vẻ. Em cần phải đào sâu hơn để phát hiện nhiều thứ khác, nội tâm Tiểu Hòa không muốn đối diện cái gì, nội tâm của chính em không muốn đối diện nhất là cái gì. Nếu như anh là Tiểu Hòa, tính cách của anh và cậu ấy hoàn toàn không giống nhau, anh làm sao để chuẩn bị cảm xúc? Anh sẽ nghĩ tới những chuyện không vui vẻ nhất, những chuyện mà anh không muốn nhắc đến nhất.”
Phí Khả ngơ ngẩn, chuyện làm Lục Hình Văn không vui nhất sao?
Lục Hình Văn chậm rãi nói: “Chuyện mà anh không vui nhất, là lúc anh còn nhỏ. Nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, ly hôn…..”
Biểu tình của Lục Hình Văn biến thành ảm đạm, anh cũng không nói thêm chi tiết.
Ngữ khí của Lục Hình Văn vẫn lãnh đạm như cũ: “Cảm nhận lúc còn bé, là loại cảm nhận sâu sắc nhất. Lúc anh gặp những cảnh quay khó, những biếu cảm phức tạp khó diễn đạt được, anh thường hay dựa vào những cảm xúc lúc còn bé để giúp bản thân nhập vai vào những cảm xúc đó.”
Phí Khả chưa từng nghe Lục Hình Văn nói như vậy ở bất kỳ tiết mục phỏng vấn nào, chưa một lần nào xem phỏng vấn mà thấy Lục Hình Văn như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được biết.
“Lý Tề rất cô đơn, lại tràn ngập cừu hận. Làm sao có thể diễn đạt được sự cô đơn đó?” Lục Hình Văn nói giống như đang tự mổ xẻ phân tích chính mình, “Anh thông thường sẽ dựa vào tình cảnh trong kí ức liền có thể lập tức đi vào trạng thái cô đơn đó của Lý Tề. Sau khi cha mẹ anh ly hôn, hai người mỗi người đều có công việc có cuộc sống riêng của mình, anh về tới nhà, trong thời gian dài đều chỉ có một mình, đóng cửa trong nhà. Anh cũng không muốn ở trong căn phòng nhỏ hẹp đó, nhưng anh không có chỗ nào để đi. Chỉ có phim ảnh, văn học ở cùng với anh, bên trong có rất nhiều câu chuyện, có rất nhiều người.”
Nước mắt Phí Khả tuôn ra.
Lục Hình Văn nói xong chuyện của chính mình, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: “Nhìn xem, lập tức gợi lên đồng cảm của em rồi. Trên thực tế, có khi anh đem như cảm xúc này phóng đại lên. Bây giờ tới lượt em rồi, em phải tự đi tìm cảm xúc của chính mình, thâm nhập sâu vào nội tâm, lật ra những thứ mà em giấu sâu trong lòng, những cảm xúc mà em không muốn đối diện nhất.”
Trong hai tháng này, Phí Khả đã tham gia vô số buổi họp đọc kịch bản, nhưng chưa từng có lần nào giống như lần này, suy sụp, ảm đạm, ngột ngạt.
Cảnh phim trước của cậu là ba ngày trước, thời gian này Lục Hình Văn đều không nói chuyện với cậu.
Buổi tối sau khi kết thúc cảnh quay, Bào Tiểu Thụy đưa cho cậu một khối sô cô la. Phí Khả vừa nhìn liền biết, đây là phần thưởng, thưởng cho việc cậu diễn xuất tốt.
Sô cô la của Lục Hình Văn, sự lạnh lùng của Lý Tề, mấy thứ này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phí Khả.
Cậu hơi không phân biệt rõ ràng.
Cậu chăm chú nhìn Lục Hình Văn đang đọc kịch bản, nghe chất giọng sắc nhọn của anh, nghe lời thoại tràn ngập cừu hận của anh, nghĩ, đâu là Lục tiên sinh, hay là Lý Tề?
“Phí Khả? Phí Khả?” giọng của Lâm Nguyên Sinh kéo Phí Khả quay lại thực tại.
Phí Khả lần đầu tiên tại tình huống như vầy mà phát ngốc, vội vàng nhận lỗi: “Em xin lỗi.”
Lâm Nguyên Sinh khoát tay: “Họp đọc kịch bản hôm nay tới đây thôi, Phí Khả và Lục Hình Văn ở lại, bàn cảnh quay ngày mai một chút.”
Mọi người lần lượt rời đi, phòng hội nghị trống không, chỉ còn lại bốn người: đạo diễn, biên kịch, Phí Khả và Lục Hình Văn.
Lâm Nguyên Sinh đốt một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói: “Ngày mai là cảnh quay cuối cùng của Phí Khả, cũng là cảnh quan trọng nhất của nhân vật Tiểu Hòa. Tôi sắp xếp cảnh này ở cuối cùng, vì nghĩ cậu là người mới, nhập vai thoát vai tương đối khó. Quay xong cảnh quan trọng nhất, nếu cậu có thể bị đắm chìm trong một loại cảm xúc quá mức, không cách nào kịp thời thoát vai, thì sẽ ảnh hưởng đến cảnh diễn của cậu. Bây giờ xếp làm cảnh cuối cùng, quay xong cậu có thể trực tiếp sát thanh*, nghỉ ngơi, quay về cuộc sống hiện thực, đi chơi với bạn bè, ăn ăn uống uống nói chuyện với nhau vân vân, thoát vai sẽ rất nhanh.”
*sát thanh: diễn xong, hết đất diễn
Phí Khả gật đầu, không thể khống chế mà quay sang nhìn Lục Hình Văn.
Lục Hình Văn không nhìn cậu, đang xem kịch bản.
Lâm Nguyên Sinh nói: “Cảnh cuối cùng này, đối với Tiểu Hòa mà nói là một loại bạo phát, đối với Lý Tề mà nói, là chuyển biến. Bởi vậy đặc biệt kêu hai người ở lại, thảo luận thêm một chút.”
Biên kịch lúc này mới mở miệng: “Cảnh này đối với Tiểu Hòa mà nói, chỉ có hai từ, một là “tuyệt vọng”.”
Tuyệt vọng?
Phí Khả nhẹ giọng lặp lại từ này, nghĩ tới Tiểu Hòa.
Cảm xúc tuyệt vọng đó, Phí Khả không xa lạ chút nào.
“Một từ nữa, là “u ám”.”
U ám?
Phí Khả có hơi không hiểu.
Biên kịch đặt câu hỏi: “Tiểu Hòa rất sùng bái Lý Tề, vì Lý Tề đã cứu cậu ấy dưới bàn chân của người cha bạo hành gia đình. Nhưng cậu ấy lại không muốn nói cho Lý Tề biết việc cha cậu bán ma túy, vì sao?”
Phí Khả đọc kịch bản rất nhiều lần, bao gồm cả nguyên tác. Kịch bản không viết ra, nhưng trong nguyên tác có miêu tả tâm lý tương đối tỉ mỉ.
“Bởi vì hắn có tệ hơn nữa, có ghê tởm hơn nữa, đó vẫn là cha của cậu ấy.” Phí Khả nói.
Lần đầu tiên đọc kịch bản, Phí Khả có chút thông cảm. Cậu trước giờ đều không nói cho bất kỳ người nào, nhưng cậu từ nhỏ đến lớn, tâm lý luôn chờ đợi người cha ruột của cậu quay lại, đón cậu đi, hoặc là chỉ để nhìn nhìn cậu. Mặc dù cậu luôn rất rõ ràng, cha ruột của cậu là một người đàn ông vô trách nhiệm, không chịu gánh vác. Qua nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có, thậm chí chưa từng đến nhìn con trai ruột của mình một cái.
Nhưng tâm lý cậu vẫn luôn mong đợi, mong đợi cha ruột của mình tới, giải thích với cậu tại sao nhiều năm như vậy lại không đến xem cậu quan tâm cậu.
Hoặc là, bởi vì lúc cha ruột của cậu rời đi cậu còn quá nhỏ, cậu luôn không có cách nào thật sự hận cha mình.
Mà Tiểu Hòa cũng giống như vậy, từ nhỏ đến lớn đều bị đánh mắng, một mặt tâm lý của cậu ấy rất hận ông ta, nhưng một mặt khác vẫn không muốn ông ta bị bắt.
“Loại cảm xúc u ám.” Lâm Nguyên Sinh nói, “Cuộc sống này không phải là dạng “nếu không phải trắng thì là đen”, thường gặp nhất chính là màu xám. Cảm xúc của Tiểu Hòa đối với cha mình đại khái chính là như vậy, hận ông ta, lại không cách nào đem chuyện phạm pháp của ông ta nói cho Lý Tề.”
Phí Khả gật đầu.
“Cậu phải tìm ra điểm cảm xúc tuyệt vọng, ảm đạm.” Lâm Nguyên Sinh tổng kết, “Cậu cảm thấy cảnh cuối này, cậu nên diễn xuất như thế nào?”
Phí Khả do dự nói: “Vừa bắt đầu thì nên chấn động kinh ngạc, cậu cho là Lý Tề sắp bị đánh chết, tiếp theo là đau khổ, thương tâm…..”
Ngay mai phải quay rồi, nhưng kỳ thật, Phí Khả căn bản không biết làm sao diễn.
Trên miệng nói là chấn động kinh ngạc, đau khổ, thương tâm, tuyệt vọng, nhưng kỳ thật cậu một chút khái niệm cũng không có, căn bản không biết làm sao mà diễn.
Phí Khả trước giờ chưa từng có loại cảm giác này, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thi cử trong đầu cậu luôn có tính toán trước. Ngay cả khi quay <Tiên Hoa Tông Môn Lục>, sau khi chuẩn bị xong, trong lòng cậu cũng nắm vững. Nhưng quay thật sự là quá đau khổ, có nhiều lần, cậu trước khi quay hoàn toàn không biết làm sao mà diễn, chỉ có thể cắn răng kiên trì mà để bản năng dẫn dắt.
Lúc diễn chung với Lục Hình Văn thì tương đối nhẹ nhàng, Lục Hình Văn diễn qua tốt, cậu luôn rất dễ bị anh kéo nhập vai.
Lâm Nguyên Sinh khoát tay, tỏ ý Phí Khả không cần nói nữa, có lẽ y cũng biết Phí Khả căn bản không biết làm sao diễn.
“Cậu hôm nay quay về, nghe nhạc thương tâm đau buồn u ám một chút, sau đó, nghĩ tới những chuyện không vui, càng không vui càng tốt. Nhớ kỹ loại cảm giác không vui, đau khổ này, ngày mai lên trường quay phát huy đi. Diễn xuất, là một thứ, giống như đọc sách vậy, cần phải suy nghĩ. Nhưng mà, diễn viên không đạt đến một mức thực lực nhất định, khi gặp phải loại cảnh quay cảm xúc mạnh mẽ này, suy nghĩ cũng không có tác dụng gị.” Lâm Nguyên Sinh nói chuyện rất thẳng thắn trực tiếp.
Mười một giờ đêm, Phí Khả vẫn đang nằm trên giường đọc kịch bản, đã thuộc lòng từng chữ một, bao gồm động tác và thần thái của nhân vật rồi.
Rõ ràng là cậu không lý giải nổi, nhưng cũng chỉ có thể dùng cách “đọc sách trăm lần ý nghĩa tự tới” để an ủi chính mình.
Cậu đang rối rắm thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Lục Hình Văn vang lên: “Đến phòng sách.”
Phí Khả giật mình, lập tức phản ứng lại, Lục Hình Văn có lẽ là lấy thẻ phòng từ chỗ Lý Lỵ Hinh.
Phí Khả xuống giường, cầm kịch bản đi vào phòng sách.
Lục Hình Văn vẫn giống như trước, ngồi trên chỗ mà anh quen ngồi ở sô pha, đang xem kịch bản. Anh giống như một giáo viên, chỉ vào cái ghế đối diện, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Ngồi.”
Phí Khả ngồi xuống, do dự một lát, hỏi: “Trễ như vậy, còn muốn đọc kịch bản sao?”
Lục Hình Văn ngẩng đầu, nhìn Phí Khả một cái, vẻ mặt bình tĩnh: “Trước cảnh quay này, Tiểu Hòa không nhìn thấy mẹ, cậu ấy tìm không thấy mẹ, rất lo lắng, không ngủ được, ngày tiếp theo đi tìm Lý Tề nhờ giúp đỡ. Anh cho rằng không ngủ là thích hợp, sẽ giúp biểu đạt trạng thái mệt mỏi.”
Phí Khả vội vàng im miệng, hiểu ra Lục Hình Văn đến để chỉ dẫn mình.
Tuy là trong lòng rất rõ ràng Lục Hình Văn đang vì giúp cậu nhập vai, mới cố ý không nói chuyện với cậu, chuyển sang phòng khác. Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút khó chịu, luôn suy đoán, đây là đơn thuần vì giúp cậu nhập vai, hay là vì cậu không nghe lời, đồng thời cũng là đang trừng phạt cậu?
“Em có biết ngày mai làm sao để nhập vai không?” Lục Hình Văn hỏi.
“Em, em về nghe nhạc cả buổi tối, cố gắng nghĩ tới những chuyện không vui…. Nhưng hiệu quả không tốt lắm….”
Lục Hình Văn buông kịch bản xuống: “Một diễn viên, trong cuộc đời phải diễn qua vô số nhân vật, những nhân vật này nghề nghiệp không giống nhau, tính cách không giống nhau, trải nghiệm cũng không giống nhau, nếu như muốn dựa vào kinh nghiệm tự thân hay là cảm xúc tương đồng của diễn viên để diễn ra nhân vật, là điều không thể. Nhưng mà thoát ly cảm xúc chân thật của diễn viên, đơn thuần dựa vào kỹ thuật mà đi diễn xuất, cũng không được, không có cách nào gợi lên được sự đồng cảm của khán giả.”
Phí Khả cố gắng lắng nghe.
“Bởi vậy, biện pháp thông minh nhất, trước tiên là lấy một cảm xúc tương đồng, phóng đại nó lên, ghép vào nhân vật. Em đã diễn nhân vật Tiểu Hòa lâu như vậy, vẫn không rõ Tiểu Hòa là dạng người gì sao?” Lục Hình Văn nghiêm khắc hỏi.
Phí Khả vô thức nhìn nhìn kịch bản, trên đó li chi lít chít ghi chú, đều là những lý giải nhân vật cậu viết về Tiểu Hòa.
“Tiểu Hòa là một người … không có cảm giác an toàn, lúc nhỏ có lẽ cũng không có nhiều niềm vui.”
Lục Hình Văn trực tiếp ngắt lời cậu: “Cậu ấy đương nhiên không có cảm giác an toàn, cậu ấy đương nhiên là không có niềm vui, nghèo, lại thường bị đánh, làm sao có thể vui vẻ. Em cần phải đào sâu hơn để phát hiện nhiều thứ khác, nội tâm Tiểu Hòa không muốn đối diện cái gì, nội tâm của chính em không muốn đối diện nhất là cái gì. Nếu như anh là Tiểu Hòa, tính cách của anh và cậu ấy hoàn toàn không giống nhau, anh làm sao để chuẩn bị cảm xúc? Anh sẽ nghĩ tới những chuyện không vui vẻ nhất, những chuyện mà anh không muốn nhắc đến nhất.”
Phí Khả ngơ ngẩn, chuyện làm Lục Hình Văn không vui nhất sao?
Lục Hình Văn chậm rãi nói: “Chuyện mà anh không vui nhất, là lúc anh còn nhỏ. Nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, ly hôn…..”
Biểu tình của Lục Hình Văn biến thành ảm đạm, anh cũng không nói thêm chi tiết.
Ngữ khí của Lục Hình Văn vẫn lãnh đạm như cũ: “Cảm nhận lúc còn bé, là loại cảm nhận sâu sắc nhất. Lúc anh gặp những cảnh quay khó, những biếu cảm phức tạp khó diễn đạt được, anh thường hay dựa vào những cảm xúc lúc còn bé để giúp bản thân nhập vai vào những cảm xúc đó.”
Phí Khả chưa từng nghe Lục Hình Văn nói như vậy ở bất kỳ tiết mục phỏng vấn nào, chưa một lần nào xem phỏng vấn mà thấy Lục Hình Văn như vậy, đây là lần đầu tiên cậu được biết.
“Lý Tề rất cô đơn, lại tràn ngập cừu hận. Làm sao có thể diễn đạt được sự cô đơn đó?” Lục Hình Văn nói giống như đang tự mổ xẻ phân tích chính mình, “Anh thông thường sẽ dựa vào tình cảnh trong kí ức liền có thể lập tức đi vào trạng thái cô đơn đó của Lý Tề. Sau khi cha mẹ anh ly hôn, hai người mỗi người đều có công việc có cuộc sống riêng của mình, anh về tới nhà, trong thời gian dài đều chỉ có một mình, đóng cửa trong nhà. Anh cũng không muốn ở trong căn phòng nhỏ hẹp đó, nhưng anh không có chỗ nào để đi. Chỉ có phim ảnh, văn học ở cùng với anh, bên trong có rất nhiều câu chuyện, có rất nhiều người.”
Nước mắt Phí Khả tuôn ra.
Lục Hình Văn nói xong chuyện của chính mình, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: “Nhìn xem, lập tức gợi lên đồng cảm của em rồi. Trên thực tế, có khi anh đem như cảm xúc này phóng đại lên. Bây giờ tới lượt em rồi, em phải tự đi tìm cảm xúc của chính mình, thâm nhập sâu vào nội tâm, lật ra những thứ mà em giấu sâu trong lòng, những cảm xúc mà em không muốn đối diện nhất.”
Danh sách chương