Đêm đó Phí Khả trằn trọc tới lui rất lâu mới ngủ được, ngày tiếp theo khi cậu tỉnh lại thì Lục Hình Văn đã đi mất rồi.

Lúc cậu mở mắt, có chút ngẩn ngơ. Lập tức nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra tối qua, Lục Hình Văn ôm cậu lên chân anh, hôn cậu.

Còn nói là anh biết là cậu thích anh, chừa cho cậu chút thời gian để suy nghĩ.

Thích?

Phí Khả ngơ ngác.

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ qua chữ này.

Cậu đã từng quen bạn gái, tuy chỉ là cái trình độ tay nắm tay. Trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu, cậu chưa từng nghĩ qua là mình sẽ thích nam hay thích nữ. Bởi vì dị tính luyến chiếm đa số, cậu cũng chỉ nhận được thư tình của nữ sinh, cho nên trước giờ chưa từng nghi ngờ tính hướng của mình.

Cậu sùng bài Lục Hình Văn, kính phục Lục Hình Văn, cái đó là thích sao?

Bạn gái trước………..

Đó là một nữ sinh rất xinh đẹp rất ưu tú, theo đuổi Phí Khả nửa năm. Phí Khả cảm thấy có thể là do mình trước giờ chưa từng nghĩ qua chuyện đó, từ nhỏ đến lớn, thường được nữ sinh tỏ tình, nhưng chưa từng có một lần nào thật sự động tâm.

Duy độc mỗi lần này, cậu thật sự là quá mệt mỏi.

Việc học vốn đã có độ khó khá cao rồi, cậu vì giành học bổng mà luôn phải đổ hết tinh lực vào đó. Đồng thời còn phải hoàn thành những nhiệm vụ mà giáo sư giao phó, còn phải dành thời gian ra mà đi làm thêm.

Năm tư rồi, tuy là có được cơ hội bảo nghiên, nhưng cậu rất hoang mang.

Cậu quá mệt rồi, mệt đến mức không biết bản thân mình tại sao lại mệt mỏi đến như vậy. Tất cả cố gắng của cậu, đều là vì gia đình, trước giờ chưa từng nghĩ qua xem bản thân mình muốn cái gì.

Lúc đó cậu thật sự rất muốn tìm một người, ở bên cậu, có thể tốt hơn một chút.

Vì thế mới đáp ứng người ta.

Chỉ dùng thời gian hai tuần, đối phương liền nhìn thấu bản chất của cậu. Cậu không còn là hotboy sáng láng đẹp đẽ đó nữa, là mà một người lúc nào cũng hoang mang bất an, ngây ngây ngô ngô không có bản ngã.

“Em thật sự rất thích gương mặt của anh, nhưng tính cách của anh quá mềm yếu.” Đối phương nói, “Nếu anh cũng quan tâm em một chút, cho em một chút cảm giác yêu đương thì cũng được đi, đằng này anh ngay cả điều đó cũng không làm được, ngay cả thời gian ở bên em anh cũng không có. Xin lỗi, chúng ta chia tay đi. Có thể anh chỉ là không thích em, chúc anh sớm ngày tìm được người anh thích.”

Phí Khả cảm thấy đối phương đã giữ lại mặt mũi cho mình, nói cậu tính cách “mềm yếu”, kỳ thật nói trắng ra, là cậu từ trong xương cốt chỉ là một người bình thường.

Lớn như vậy rồi, cậu trừ việc kiếm tiền đỡ đần gánh nặng của gia đình, chưa từng bất kỳ mong muốn hay kỳ vọng to lớn* nào.

*nguyên văn: hùng tâm tráng chí.

Bởi vậy cậu mới sùng bái Lục Hình Văn như vậy.

Bởi vì là một người tầm thường, cho nên mới hướng tới những ngôi sao sáng chói.

Vậy là thích sao?

Phí Khả thức dậy rửa mặt, ngây ngây ngốc ngốc ăn sáng xong.

Lỵ Hinh tỷ mấy lần nhìn cậu, muốn nói lại thôi, cậu đều không phản ứng, cứ luôn phát ngốc. Lý Lỵ Hinh cuối cùng nhịn không được, hỏi cậu: “Phùng ca buổi sáng có gọi điện thoại cho em không?”

Phí Khả tỉnh táo lại, mới cầm điện thoại ra kiểm tra: “Không có a.”

Nhưng trong điện thoại có mấy tin nhắn mới, Phí Khả mở ra, phát hiện là tin nhắn của Miêu Hân, thời gian là nửa đêm.

“Không được phản ứng! Không được phản ứng!”

Phí Khả có chút khó hiểu, Lý Lỵ Hinh nói: “Uhm…. Phùng ca có thể bận quá nên quên gọi điện thoại cho em, tóm lại em lên weibo xem đi, nhớ là đừng có phản ứng gì cả, đợi điện thoại của Phùng ca hay là Tiểu Hân.”

Phí Khả thật sự không muốn mở weibo, vì sao mà ngày nào cũng có nhiều chuyện như vậy chứ?

Cậu vội mở bảng hot search ra, phát hiện top đầu là # Lục Hình Văn đánh trực diện#*

*nguyên văn: chính diện cương, nghĩa là mặt đối mặt với đối phương sau đó dùng thực lực mà đập vô mặt nó.

Phí Khả vội vàng mở ra, Lục Hình Văn mười một giờ tối qua mới phát ra một đoạn weibo.

[Hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của chúng tôi, không biết là cái thứ rác rưởi nào, ngay ngày hôm nay phát ra mấy cái tin tức làm người ta không vui nổi. Còn có mấy người được gọi là “bạn học”, được phóng viên phỏng vấn liền tiết lộ chuyện riêng tư của bạn học mình, có phải là rất đắc ý? Tôi không ngờ là, ngoài những nghệ sĩ nhỏ năng lực chuyên môn kém coi không nổi tiếng nổi trong giới giải trí, cư nhiên ngay cả sinh viên tốt nghiệp trường điểm mà cũng như vậy, cứ nghĩ là xô được người khác xuống thì tự mình có thể chiếm cứ được vị trí cao.

Tôi nghĩ, Tiểu Khả thật sự rất ưu tú, giành được học bổng, đạt được danh ngạch bảo nghiên. Tiến vào giới giải trí, bắt đầu từ con số không, vẫn làm được tốt như vậy, làm cho một số người đố kỵ đến sắp hỏng rồi. Đáng tiếc, con đường tiến lên phía trước của Tiểu Khả rất bận rộn, không có thời gian để nhìn mấy người một cái đâu. Tối nay lúc tôi xong việc quay lại, em ấy không hề tức giận, không hề phân tâm, mà chỉ đang đọc sách, đọc tiểu thuyết nguyên tác của.

Tôi nghĩ, đây mới là sinh viên ưu tú được bồi dưỡng bởi bầu không khí của đại học Đông Minh, chuyên tâm chăm chỉ, không vì bị quấy nhiễu bởi những chuyện bên ngoài. Vị bạn học kia của Phí Khả, khuyên cậu không có việc gì thì ít quan tâm đến những chuyện bát quát trong giới giải trí mà không liên quan đến cậu đi, cứ phập phồng lén lút, mang bộ mặt của kẻ tiểu nhân, thì có chút phong phạm nào của sinh viên Đông Minh không?]

Lục Hình Văn còn kèm theo một tấm hình, dưới đèn bàn, một cuốn tĩnh lặng nằm đó.

Dĩ nhiên, cư dân mạng lần nữa bùng nổ, khu vực bình luận sôi ùng ục đến mức giống như sắp vỡ bung ra nồi. Lúc Phí Khả mở ra, đã mười mấy vạn bình luận rồi.

[Giựt tem! Lục của tôi cuối cùng cũng lấy lại mật khẩu weibo từ tay Phùng Kiệt rồi sao! Tôi thật sự là rưng rưng nước mắt! Cái phong cách mắng người quá sức quen thuộc này!]

Lục Hình Văn cư nhiên còn trả lời bình luận weibo này: [Không phải, là tôi đổi lại mật khẩu.]

[Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, đổi lại mật khẩu! Phùng Kiệt chắc không ngờ là Lục của tôi lại cơ trí như vầy đi! Có lẽ bây giờ người đại diện đã tức tới nổ đầu rồi!]

[Ê-kíp: tôi cmn làm sao lại không nghĩ ra được Lục Hình Văn có thể làm ra thủ đoạn này!]

[Vậy nên Lục ảnh đế xuất hiện là để bảo vệ vợ nhỏ xinh đẹp sao? LOOK nữ hài gào khóc điên cuồng rồi!]

[Oh fuck! Cái post này do Lục ảnh đế viết, rõ ràng ám chỉ khen ngợi Khả Khả mà. Khả Khả của chúng ta thật ưu tú, giành được học bổng, bảo nghiên, quay phim thì thật nghiêm túc, là sinh viên giỏi trường Đông Minh…. Tôi sẽ ôm cục đường này mãi không buông tay luôn! Cục đường này tôi sẽ ăn một năm! Ăn một đời luôn!]

[Lục Hình Văn điên rồi hả, giống như oán phụ đứng trên đường cái mắng chửi người ta, mấy cái chữ như rác rưởi, miệng lưỡi tiểu nhân mà cũng nói ra được. Người ta chỉ là nhận phỏng vấn trả lời câu hỏi thôi, bạn gái tình đầu không phải là thật sao? Nói không đúng? Nói ra thì là bôi đen?]

[Lão nam nhân này vì tiểu kiều thê mà phát bệnh rồi, mọi người giải tán đi.]

[Lục Hình Văn thật sự mỗi năm lại LOW hơn, không lo quay phim, tham gia vào mấy cái chuyện lưu lượng minh tinh này làm cái gì? Bởi vậy mới nói, đối tượng kết hôn phải được chọn lựa cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị đối phương kéo LOW.]

[Mấy người làm sao biết weibo này nhất định là do Lục Hình Văn viết? Ha ha, thủ đoạn thường dùng của ê kíp thôi.]

[Khả Khả của chúng ta thật sự rất ưu tú a, huhuhuhu, tối qua tôi còn lên weibo mắng nhau với antifan mà không làm xong bài tập đây! Mà Khả của tôi lại chăm chỉ đọc sách! Tôi sai rồi, tôi không có tư cách làm LOOK nữ hài, tôi phải cố gắng học tập thôi, chư vị tỷ muội, tạm biệt!]

[Sao tôi lại cảm thấy Lục Hình Văn nói chuyện này là có ý rằng có người cố ý bôi đen Phí Khả, mà anh cũng đã biết người đó là ai rồi? Nói khá rõ ràng, kẻ hết thời không còn nổi tiếng, bạn học phập phồng lén lút.]

[Nhà cũ bắt lửa thật sự đáng sợ quá.]

[Thật sự là respect Phí Khả, Nữu Hổ Lộc. Khả, chính mình một tin cũng không phát, ảnh đế lại vì cậu mà xông trận đánh chiêu chỉ đầu hoa*.]

*ngôn ngữ mạng:

nguyên văn “ti X”, nghĩa gốc là nữ với nữ đánh nhau, sau này dùng để hình dung cảnh hai bên đánh nhau mà vạch rõ khuyết điểm của đối phương.

chỉ đầu hoa: một chiêu thức được phát minh bởi phái thiếu lâm, khi nam đánh với nữ không muốn làm nữ bị thương thì xé cái bông hoa trên đầu bả thì coi như thắng.

tra mệt vl~


Phí Khả đọc xong thì phát ngốc, cậu hoàn toàn không ngờ rằng, Lục Hình Văn thế mà lại vì cậu mà đặc biệt phát weibo, thậm chí còn nhớ là hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn.

Lục tiên sinh giúp cậu xả giận, giúp cậu mắng người, còn khen cậu…..

Phí Khả đột nhiên nghĩ, giá mà biết Lục tiên sinh sớm hơn một chút thì tốt rồi, nếu như lúc cậu còn nhỏ quen biết Lục tiên sinh thì tốt quá rồi. Anh nhất định sẽ là một người ca ca đáng tin cậy, có thể an ủi cậu vào lúc cậu bất lực nhất, nghe cậu tâm sự. Vào lúc cậu bị bạn bè bắt nạt, có thể thay cậu trút giận.

Phí Khả cảm thấy bản thân mình rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn, cậu đều độc lập tự chủ, dù là gặp phải chuyện gì cũng tự mình giải quyết, cứ luôn như vậy.

Nhưng bây giờ cậu cư nhiên cảm thấy bản thân mình có chút tủi thân, đều đã tốt nghiệp hai năm rồi, vì sao vẫn có bạn học có ác ý như vậy với cậu? Cậu có đắc tội gì với họ sao? Không có, trước giờ đều không có. Cậu trước giờ đều chưa từng nổi giận, người khác nhờ cậu giúp cái gì, có thể giúp cậu đều cố gắng mà giúp đỡ. Cậu cơ hồ không tham gia hoạt động của khoa, trừ bạn cùng kí túc xá, với những người khác cơ hồ không có quen biết, cả ngày đều học hành rồi đi làm mệt chết rồi, như vậy mà còn có người nhìn cậu không thuận mắt?

Phí Khả nhìn thời gian, chín giờ sáng.

Cậu hỏi Lý Lỵ Hinh: “Lục tiên sinh hôm nay mấy giờ mới xong việc?”

“Hôm nay chắc rất trễ.” Lý Lỵ Hinh nói, “Anh ấy hôm nay có cảnh đêm.”

Phí Khả do dự một lúc rồi nói: “Em muốn tới phim trường….”

Lý Lỵ Hinh ngây người: “Nhưng mà….”

Phí Khả biết lời Lý Lỵ Hinh không nói ra là gì, nhưng mà Lục tiên sinh lúc quay phim không thích bị người ta đến phim trường tham ban, lúc anh nghỉ ngơi cũng cơ hồ là không nói chuyện với ai hết, anh muốn bảo trì trạng thái cảm xúc của nhân vật, một loại nghiêm khắc với chính mình tới mức gần như là biến thái.

“Em….” Phí Khả nghĩ nghĩ, “Em đi đưa cơm trưa cho anh ấy, đưa xong thì sẽ quay lại nay.”

Lý Lỵ Hinh muốn cười: “Được, đi thôi.”

Phí Khả từ ghế đứng bật dậy: “Em đi làm cơm trưa cho!”

Lúc kết thúc quay buổi trưa, đã hơn mười hai giờ rồi. Cảnh quay ngày hôm nay là cảnh hành động, tương đối khó, đã NG mấy lần rồi. Mọi người đều đói sắp chết.

Lúc Lục Hình Văn quay lại khu nghỉ ngơi, phát hiện Lương Hoa không lấy cơm hộp cho mình.

Lương Hoa mặt mũi thần bí giải thích: “Hôm nay nóng quá, đến xe bảo mẫu ăn đi, có máy lạnh.”

Lục Hình Văn đồng ý, anh có thời gian nửa tiếng để nghỉ ngơi, vừa lúc về xe an tĩnh một chút, phim trường quá ồn.

Anh vừa đi vừa hỏi Lương Hoa: “Phùng Kiệt có gọi điện thoại qua đây không?”

Lương Hoa gật đầu: “Có, sáng giờ đã gọi hai lần, em nói là anh vẫn còn đang quay phim. Anh ấy kêu em chuyển lời cho anh, đừng phát weibo nữa, đồng thời, anh ấy nói anh đưa mật khẩu mới cho anh ấy, anh ấy sẽ tự đổi số điện thoại đăng ký weibo thành số của anh ấy.”

Lục Hình Văn: “Mật khẩu mới? Sau này rồi đổi đi, tôi giữ lại lên mạng chơi chút, phim trường chán quá.”

Lương Hoa: “…….”

Tâm trạng Lục Hình Văn hôm nay hơi tốt, lúc quay phim có chút kềm chế không được. Tối qua anh lên weibo xem bình luận một lúc mới ngủ, thật sự cư dân mạng nói cũng có chút đạo lý, yêu đương đúng là cản trở sự nghiệp.”

Anh phải đè lại cảm xúc một chút, buổi chiều không được phân tâm nữa.

Anh vừa nghĩ như vậy xong, liền nhìn thấy Phí Khả đang xách hộp giữ nhiệt, đứng cạnh xe bảo mẫu.

(tui không nhịn nổi cho tui cười phát, éo hiểu sao không nhịn nổi luôn.)

“Lục tiên sinh, em tới đưa cơm cho anh.” Cậu nhẹ giọng nói, có chút ngại ngùng, “Ngài lên xe ăn đi, em đi về, không làm phiền ngài.”

*lúc tác giả để 你 thì tôi để “anh”, còn lúc để 您 thì tôi sẽ để “ngài”. Xưng hô lộn xộn là tại bả, không phải tại tôi.

Hôm nay trời rất nóng, ánh nắng rất gắt, Phí Khả đội mũ lưỡi trai màu đen, vẫn bị phơi tới hai má hồng hồng.

Cậu dùng đôi mắt đen lay láy nhìn chăm chú Lục Hình Văn, giống như đang đợi một lời khen.

Cái bộ dáng ngoan ngoãn đó, cái đôi mắt ẩm ướt long lanh đó……

Cư dân mạng nói rất đúng, vợ nhỏ xinh đẹp thật sự làm cho người ta nóng đầu mà.

Lần đầu tiên trong đời, Lục Hình Văn nảy ra ý định muốn trốn việc.

Lục Hình Văn im lặng một lúc lâu, lâu tới mức Phí Khả cho rằng anh nổi giận rồi, vội vàng nói: “Em, em đi đây, làm phiền anh rồi, thật xin lỗi…”

Lục Hình Văn trầm mặt kéo mở cửa xe, tỏ ý bảo Phí Khả lên xe.

Phí Khả cầm hộp giữ nhiệt để lên xe, chính mình thì không lên, quay người muốn đi. Lục Hình Văn níu áo cậu lại, sáp tới gần sát tai cậu, nói: “Lên xe.”

Phí Khả run rẩy một trận, ngoan ngoãn lên xe ngồi.

Lục Hình Văn ngồi đối diện, nhìn Phí Khả đang bận rộn, cậu muốn đem cái bàn nhỏ trong xe ra để bày cơm. Lục Hình Văn kéo tay cậu, “Đợi một chút.”

Phí Khả dừng động tác, đợi chỉ thị của Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn hỏi: “Em ăn cơm rồi sao?”

Phí Khả lắc đầu: “Em về rồi ăn.”

“Không ăn với anh?”

Phí Khả có chút kinh ngạc: “Ngài không phải là lúc quay phim, không thể làm phiền sao? Em sợ ảnh hưởng đến ngài……”

Lục Hình Văn mỉm cười: “Em cũng biết sẽ anh hưởng đến anh, mà vẫn tới đây?”

Phí Khả có chút hoảng hốt: “Xin lỗi….. em….”

“Em có phải là cảm thấy, anh sẽ không trừng phạt em?” Lục Hình Văn đột nhiên đứng dậy, cả người bao phủ phía trên Phí Khả. Không gian trong khoang xe quá chật hẹp, Lục Hình Văn không thể không cúi đầu nhìn Phí Khả, nửa ôm cậu, hai tay đặt trên lưng ghế Phí Khả.

Lục Hình Văn vẫn đang mặc áo ba lỗ của Lý Tề, quay cả buổi sáng, áo ba lỗ đã bẩn đầy đốm xám. Anh ở gần như vậy, Phí Khả thậm chí có thể ngửi thấy mùi vị của Lục Hình Văn, trộn lẫn mùi mồ hôi, mùi thuốc tẩy, mùi kem cạo râu, mùi sữa tắm vân vân, tỏa ra một mùi vị đặc thù của riêng Lục Hình Văn.

Làm Phí Khả mê hoặc.

“Em muốn, cảm ơn anh…. Nói giúp em như vậy…..” Phí Khả thấp giọng líu ríu.

“Bé hư.” Lục Hình Văn trầm trầm nói, “Nói cảm ơn, có thể để lại tối xong việc rồi nói. Bây giờ chạy tới đây, không phải là muốn ảnh hưởng đến công việc của anh sao? Thật sự quá hư, gần đây rất không ngoan.”

Phí Khả không nói gì, chỉ tròn mắt, nhìn lên nhìn xuống, lén lén nhìn Lục Hình Văn một cái.

“Lục tiên sinh…..”

Cái nhìn này làm Lục Hình Văn mất sạch định lực, anh cúi đầu, hôn Phí Khả.

Phí Khả bị hôn tới nhuyễn người, không ngừng tuột xuống dưới. Lục Hình Văn đưa tay tóm lấy mông cậu, đứng dậy ngồi về phía sau, Phí Khả biến thành tư thế ngồi vắt lên người anh, hai đầu gối đặt lên ghế.

Cái tư thế này…… thật sự là …..

Phí Khả vẫn cứ có xu hướng tuột xuống dưới, Lục Hình Văn ôm chặt cậu, hôn lên mặt cậu, hôn lên chóp mũi cậu. Chôn đầu mình vào gáy cậu, trầm trầm hít một hơi, than: “Bạn nhỏ à, bé hư à, em mà còn ở lại, chiều nay anh cũng khỏi quay phim nữa.”

Phí Khả chôn mặt vào ngực Lục Hình Văn, một tiếng cũng không phát ra.

Lục Hình Văn nói: “Hôm nay biểu hiện rất không ngoan, không có ngoan ngoan ở khách sạn chờ anh, không có nghe lời anh, từ từ mà suy nghĩ, không được ảnh hưởng đến công việc, cuối tháng sáu cho anh đáp án.”

Phí Khả vẫn không nói gì.

Lục Hình Văn có thể cảm thấy Phí Khả ở trong ngực mình, vì bị hôn quá lâu, hơi thở có hơi hổn hển.

“Anh không phải là đang nói giỡn với em. Em đã nghĩ kỹ chưa, mà tới tìm anh? Sở thích của anh là cái gì, em có thể tiếp nhận hay không, mấy cái này em đã nghĩ qua chưa? Cái anh thích là DS, là chi phối và thuần phục, em có hiểu không?”

Phí Khả ở trong lòng Lục Hình Văn “Uhm” một tiếng.

Lục Hình Văn bóp mông cậu một chút, biểu thị bất mãn: “Không, em không có hiểu. Chi phối và thuần phục là: anh là chủ nhân của em, em là bé hư của anh, em là bạn nhỏ của anh; em không thể phản kháng mệnh lệnh của anh, phải phục tùng anh, sùng bái anh, lấy lòng anh. Thậm chí có lúc, em không nghe lời, anh có thể dùng chút thủ đoạn để trừng phạt em, roi da, hoặc là dây trói. Không đau khổ, anh đảm bảo, không phải là trừng phạt thân thể, nhưng vẫn có rất nhiều người bình thường không tiếp nhận được.”

Lục Hình Văn dừng lại một chút, hôn hôn lên tóc Phí Khả.

“Mấy cái này em đều nghĩ qua rồi sao? Bé hư, cái gì em cũng không nghĩ, liền chạy tới đây. Về đi, em sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, sau này không được anh cho phép, em không được tới phim trường tham ban.”

Phí Khả vẫn cứ ôm chặt Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn tàn nhẫn gỡ tay cậu ra: “Hôm nay biểu hiện không tốt, không có phần thưởng.”

Trên đường về, Phí Khả cảm thấy mình hiểu ra rồi, thích cái gì, đáp án cái gì.

Cậu chính là thích Lục tiên sinh, nếu không tại sao lại chờ đợi nụ hôn của anh như vậy?

Vì sao lúc được anh hôn lại vui vẻ như vậy?

Hóa ra là thích.

Rõ ràng như vậy, tự nhiên như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện