Hôm nay tan học, như thường lệ Tiểu Hòa ăn cơm ở một quán ăn gần nhà.

Buổi tối cha cậu luôn không có ở nhà, đi ra ngoài “làm ăn”. Mẹ cậu làm ca đêm, đến night club trang điểm thật dày để bán rượu. Tuổi của bà đã cao, bán rượu không được, nhưng mỗi tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn của Tiểu Hòa, còn có tiền chi tiêu trong nhà.

Cha cậu ngay cả một mao tiền cũng không cho.

Cha cậu ở ngoài “làm ăn lớn”, kiếm nhiều tiền, nhưng tiền kiếm được đều xài cho một mình hắn. Hắn cầm đi đánh bạc, đi mua rượu, một mao tiền cũng không cho mẹ con cậu.

Tiểu Hòa mỗi ngày được 25 tệ tiền tiêu vặt, từ bữa sáng cho đến bữa tối, đều tự mình giải quyết ở bên ngoài.

Nhà cậu dường như chưa từng nhóm bếp.

Tiểu Hòa không hề do dự, đi vào một tiệm ăn vừa nhỏ vừa nát. Vừa ngồi xuống, Lý Tề cầm một tờ thực đơn dính dấp dầu mỡ đến, hỏi cậu ăn cái gì.

Mặc dù cậu đã ở tiệm ăn này ăn tối liên tục trong suốt một tuần, Lý Tề vẫn mang biểu tình thờ ơ giống như là không nhận ra cậu.

Tiểu Hòa do dự một chút, chọn một phần cơm thịt xào khoai tây xắt sợi, so với cơm trứng chiên cà chua đắt hơn 2 tệ, cần tới 10 tệ. Nhưng hôm nay cậu nhận được bảng thành tích tháng này, có tiến bộ hơn chút. Cậu cảm thấy nếu bản thân cố gắng thêm một chút nữa, cũng có thể thi đậu một trường chính quy, vì thế trong lòng có chút cao hứng.

Cơm phần rất nhanh được đem ra, Lý Tề bưng lên, đồng thời đưa đến trước mặt Tiểu Hòa một đôi dũa dùng một lần giá rẻ, và một cái muỗng dính đầy dầu mỡ.

Tiểu Hòa tách đôi đũa, tách không tốt, hai chiếc đũa một chiếc dày một chiếc mỏng, làm cho cậu cảm thấy hơi ủ dột, cảm giác bản thân mình ngay cả tách đũa cũng làm không xong.

Cậu đặt đũa xuống, dùng muỗng mà múc từng miếng từng miếng, chậm chậm ăn cơm.

Vết thương trên gò má của cậu còn chưa lành, lúc nhai cơm động đến miệng vết thương, có hơi đau. Cậu chỉ có thể ăn chậm chậm, dùng bên không bị đánh mà nhai.

Cậu vừa ăn, vừa lén lén quan sát Lý Tề, giống như chuyện cậu đã làm trong 6 ngày trước.

Lúc đó, cậu bị cha cậu đánh tới mức đầu óc hơi mơ hồ, máu tươi chảy xuống mắt cậu, nhưng cậu vẫn lờ mờ thấy được, là Lý Tề, đột nhiên xông ra, một cước đạp bay người cha say xỉn đang liều mạng đánh cậu, trong chốc lát, đạp cha cậu văng xuống cầu thang, hôn mê bất tỉnh, cũng không nhớ được là ai đạp hắn.

Ngày tiếp theo tỉnh lại, cha cậu toàn thân bầm dập, cậu nói với hắn, hôm qua hắn đánh cậu một trận, muốn ra ngoài uống rượu tiếp, kết quả là đạp hụt, té xuống lầu.

Cha cậu chửi bới một trận, cũng không nghi ngờ.

Cậu chậm chạp mà nhai cơm, nghĩ xem Lý Tề là người như thế nào, tại sao lại sống ở dưới nhà bọn họ? Cậu ảo tưởng rằng, Lý Tề có thể là một lính đặc chủng đã giải ngũ, thân thủ khỏe mạnh, chiến công lẫy lừng, nhưng vì bị thương mà giải ngũ, tìm không được công việc, chỉ có thể ở quán cơm nhỏ này làm công.

Cậu ảo tưởng rằng, Lý Tề là hổ lạc bình dương*, là anh hùng mạt lộ*, là một nhân vật vượt xa người bình thường, bề ngoài là người bình thường, thực tế lại là người vào lúc người khác gặp khó khăn, lập tức xuất hiện để bảo vệ chính nghĩa.

Cậu muốn nói vài câu với Lý Tề, cảm ơn Lý Tề giúp cậu, cứu cậu khỏi bị cha cậu đánh chết.

Nhưng Lý Tề luôn lạnh lùng, cậu không dám mở miệng.

Chính là sự lạnh lùng của lính đặc chủng, rất là cool.

Mười giờ tối, quán ăn nhỏ đóng cửa, Lý Tề đi bộ về nhà, trong bóng tối cảm giác có người đang đi theo mình, quan sát mình.

Y biết đó là ai, là đứa nhỏ đó.

Con trai của Bàn ca.

Y không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đứa nhỏ đó, y vì thâm nhập vào băng nhóm của Bàn ca, mới chuyển đến chỗ này. Hành động của buổi tối ngày hôm đó suýt chút nữa hủy toàn bộ kế hoạch. Hên mà Bàn ca say xỉn, ngày hôm sau tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ là có người đạp bay hắn.

Ngày đó, y thật sự là không nhìn nổi nữa. Y cảm thấy bản thân mình nếu không ra tay, đứa nó đó sẽ có thể bị đánh chết. Y sống dưới nhà Bàn ca, thường nghe tiếng gia đình bọn họ ném đồ đạc. Ngày đó, y nghe Bàn ca lớn tiếng mắng chửi con trai hắn, giọng nói lớn đến mức cả khu đều nghe thấy. Nhưng không có ai đến khuyên ngăn, mọi người dường như là đã quá quen với chuyện này, hoàn toàn không muốn kéo phiền phức tới thân mình.

Y mở cửa, đi lên lầu, nghe thấy tiếng nắm tay nện lên da thịt, từng cái bình bịch bình bịch. Đứa nhỏ đó, nằm trên hành lang, nửa mặt đầy máu. Trong mắt không có một chút ánh sáng, ngay cả một tiếng kêu cứu mạng cũng không kêu lên, dường như nó đã biết, kêu lên cũng không có tác dụng gì.

Ở cái xó xỉnh vừa tối tăm vừa ẩm ướt này, ai có thể cứu nó?

Ánh mắt của đứa nhỏ đó, giống như là trùng điệp lên ánh mắt của em gái y.

Tối hôm đó, em gái y có phải cũng nằm trên đất giống như vầy, tuyệt vọng chờ cái chết đến đón mình đi?

Trong lòng y chỉ có thù hận, đối với Bàn ca, đối với con trai của Bàn ca, gia đình của Bàn ca, đều hận.

Nhưng trong nháy mắt đó, nhìn thấy đứa nhỏ máu đầy mặt nằm trên đất, y lại không thể không cứu.

“Bước ra.” Lý Tề dừng bước.

Ánh đèn đường vàng vọt chớp tắt chớp tắt, trong bóng tối, có một thiếu niên lưng đeo cặp sách bước tới.

“Cậu muốn làm cái gì?” Lý Tề xoay người hỏi.

Không thể cứ để đứa nhỏ đi theo y như vậy, nếu cứ như vậy, có thể sẽ thu hút sự hoài nghi của đám người Bàn ca.

Ngón tay của Tiểu Hòa níu chặt lấy cái ba lô, lẩm bẩm nói: “Em, em đi về nhà, em, em về nhà cùng đường với anh.”

Lý Tề im lặng nhìn cậu, xoay người đi tiếp.

Tiểu Hòa vội vàng đi theo.

Cậu đi theo sau lưng Lý Tề, trong lòng thế mà lại có chút cao hứng.

Thân mình Lý Tề cao to, cậu đi sau y, giống như được cái bóng của Lý Tề bao phủ. Lý Tề không nói một lời, giống như một người anh lớn có thể dựa dẫm được.

Ở cái nơi ngư long hỗn tạp này, ban đêm đi trên đường, trong lòng Tiểu Hòa vẫn có chút sợ hãi. Đồng thời, cậu cũng hơi sợ bóng tối, cậu không thích buổi tối ở nhà một mình, tuy là không ai biết điều đó.

“Đừng đi theo tôi nữa.” Lý Tề đột nhiên mở miệng, “Tôi không muốn chọc phiền phức.”

Tiểu Hòa sững người, thấy Lý Tề không có ý ngừng lại, lại vội vàng đuổi theo, giải thích: “Em không gây phiền phức cho anh.”

“Cậu đã gây phiền phức cho tôi rồi.” Lý Tề nói.

Tiểu Hòa phản ứng một lúc, mới hiểu Lý Tề đang nói gì: “Cha em không có biết, ông ta uống say, nghĩ là bản thân mình tự té xuống cầu thang!”

Lý Tề liếc Tiểu Hòa một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu Hòa cảm thấy được cổ vũ, bước nhỏ chạy tới trước, ngẩng đầu nhìn y, cẩn thận mà hỏi: “Anh trước đây là làm cái gì a? Tại sao lại đánh nhau lợi hại như vậy?”

Lý Tề không quan tâm trả lời: “Chuyển gạch trên công trường.”

Không phải lính đặc chủng, nhưng Tiểu Hòa không quá thất vọng, cậu vì có thể nói chuyện với Lý Tề mà rất vui vẻ.

Cậu vắt óc suy nghĩ, muốn nói thêm hai câu với Lý Tề, nhưng cậu không phải là người giỏi giao tiếp, có lúc, cậu ở trường cả ngày không nói một câu nào.

Cậu nghĩ không ra, cứ im lặng như vậy đi theo Lý Tề về tới nhà.

Lý Tề trực tiếp mở cửa, thậm chí không thèm nói với cậu một cậu “tạm biệt” thì đá đóng cửa lại.

Tiểu Hòa nhìn cánh cửa đó, tưởng tượng cuộc sống của Lý Tề phía sau cánh cửa, vừa tưởng tượng, vừa chậm chậm lên lầu, về nhà mình.

Đoạn casting đến đó thì kết thúc.

Lục Hình Văn lập tức quay đầu nhìn Lâm Nguyên Sinh, muốn nhìn phản ứng của y.

Lâm Nguyên Sinh hai tay nâng cằm, trầm tư.

Lục Hình Văn liền biết rằng, diễn xuất của Phí Khả như vậy là được. Nếu không được, Lâm Nguyên Sinh chắc chắn sẽ nói ra ngay tại chỗ.

Phí Khả đứng im tại chỗ, không biết bây giờ nên làm gì, cậu quay đầu nhìn Lục Hình Văn, ánh mắt vẫn mang theo ý cầu cứu của Tiểu Hòa với Lý Tề.

Lục Hình Văn thấp giọng nói: “Rất tốt.”

Qua một lúc, Lâm Nguyên Sinh cuối cùng mở miệng, y hỏi Phí Khả mấy câu, kêu cậu làm mấy động tác thị phạm đơn giản, còn bảo cậu làm một màn giới thiệu ngắn về Tiểu Hòa.

Lúc kết thúc đã hơn năm giờ chiều.

Lâm Nguyên Sinh nói với Phí Khả: “Tôi với biên kịch thảo luận một chút, kết quả sẽ gọi điện thoại báo cho cậu.”

Phí Khả nói một tiếng cảm ơn, đi ra khỏi phòng. Lục Hình Văn theo sau cậu cũng muốn đi ra, Lâm Nguyên Sinh gọi Lục Hình Văn, hỏi: “Lão Lục, cậu thấy sao?”

Lục Hình Văn làm một động tác kéo khóa miệng, biểu thị anh không tham gia thảo luận, rồi đi.

Lâm Nguyên Sinh mắng một tiếng: “Cáo già!”

Biên kịch nhắc y: “Tôi nhớ là Lục Hình Văn nhỏ tuổi hơn anh.”

Lâm Nguyên Sinh hùng hùng hổ hổ: “Cậu coi cái dạng của hắn, biết chắc là tôi nhất định sẽ dùng Phí Khả! Hắn vói Phí Khả là quan hệ gì chứ, sự liên kết giữa hai người đó đương nhiên là mạnh hơn so với mấy diễn viên khác!”

Biên kịch khách quan mà nói: “Tôi thấy đoạn này, biểu hiện của Phí Khả vẫn tính là hợp cách, Lục Hình Văn chắc chắn là sẽ ra sức, điểm tốt là, đến lúc quay phim, Lục Hình Văn sẽ vô cùng để tâm đến Tiểu Hòa, giảm bớt một phần công việc của chúng ta.”

Lâm Nguyên Sinh trầm mặc không nói.

Biên kịch hỏi: “Anh sợ Lục Hình Văn sẽ làm ảnh hưởng đến nhân vật của chính mình?”

Lâm Nguyên Sinh lắc đầu: “Lục Hình Văn thì tôi không sợ, điều tôi sợ là Phí Khả sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nhân vật Tiểu Hòa. Tiểu Hòa sùng bái Lý Tề hơi quá thật, nhưng tuyệt đối không có chút tình ái nào, tôi sợ Phí Khả không cầm chắc, diễn lệch đi. Phim này không phải là phim tình cảm, chủ đề không thề lệch đi. Quan hệ của bản thân hai người đó, đã khắc sâu trong tâm trí khán giả, chúng ta cần phải giữ cho chắc hình tượng của nhân vật, mới có thể xóa bỏ ấn tượng của khán giả, để bọn họ nhập tâm vào phim.”

Biên kịch là đồng bọn đã hợp tác lâu năm với Lâm Nguyên Sinh, tự nhiên sẽ hiểu ý của y, nhưng cũng biết Lâm Nguyên Sinh hài lòng với Phí Khả, bởi vậy mới xoắn xít.

“Chỉ riêng một đoạn diễn chay này, tôi cảm thấy Phí Khả không tệ. Mà ánh mắt của cậu lúc nhìn Lý Tề, tôi cảm giác là vô cùng ăn khớp, là một loại vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ, rất muốn dựa dẫm vào y, hiểu y, không phải loại ánh mắt yêu đương muốn dính chặt vào nhau.”

Lâm Nguyên Sinh gật đầu.

Y biết Lục Hình Văn tại sao lại tự tin như vậy, lúc diễn xuất ánh mắt của Phí Khả nhìn Lục Hình Văn rất tốt, giống với ánh mắt của Tiểu Hòa nhìn Lý Tề. Y tin là loại ánh mắt này không phải là diễn xuất, mà là tình cảm chân thật.

Đồng thời ngoại hình của Phí Khả rất hợp với Tiểu Hòa, một người tốt nghiệp ở trường nổi tiếng, minh tinh đang nổi, có thể đem sự hướng nội, tự ti, khiếp nhược của Tiểu Hòa biểu hiện ra mà không làm cho người ta ghét, thật sự là không dễ.

Lâm Nguyên Sinh thở dài, nói với biên kịch: “Gọi mọi người tới đây, mở cuộc họp.”

Ba ngày sau, Miêu Hân nhận điện thoại, báo với Phí Khả đã thông qua casting, tháng ba sẽ tiến tổ quay phim.

Không quá mấy ngày, tin tức được tung ra, trong giới truyền nhau là Lục Hình Văn là bị tình yêu làm cho úng não, đem người nhét vào đoàn phim, đập tiền đưa Phí Khả vào đoàn phim, còn muốn cạnh tranh địa vị với Trần Tư Dục, còn chuẩn bị lợi dụng bộ phim này, dùng tiền và quan hệ để đưa cậu lên làm nam phụ xuất sắc nhất.

Các phương tiện truyền thông liên hệ với bên sản xuất phim, xác định tin tức Phí Khả sẽ đóng vai Tiểu Hòa.

Weibo lại muốn nổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện