Quả nhiên, đạo diễn vừa tuyên bố xong, Trịnh Vi và Bành Hải Tường đều có chút không vui rồi.

Trịnh Vi cảm thấy bây giờ mới hơn 8 giờ rồi, có thể đến nhà hát kịch quốc gia Vienna trước. Bành Hải Tường cảm thấy hôm nay ngồi xe lửa hơn nửa ngày rồi, không có nghỉ ngơi, quá mệt rồi, không muốn đi đâu nữa.

Hai người bước qua một bên cãi nhau.

Trương San Văn và Hoa Tĩnh Thành nhất trí: “Chúng ta cao tuổi rồi, không so được với mấy người trẻ tuổi, buổi tối không nên cố quá, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mạc Dao và Nhâm Triết Kỳ rất nhất quán, muốn tận dụng thời gian buổi tối này, hoàn thành check in ở nhà hát kịch quốc gia.

Nhóm của Chu Tư Chi lúc mới đầu thì bất đồng ý kiến, Chu Tư Chi muốn đi, Ông Nhu Mạn nói mình mệt rồi. Nhưng sau đó, Chu Tư Chi khuyên vài câu, Ông Nhu Mạn thay đổi chủ ý, đáp ứng đến đó.

Mà nhóm của Phí Khả chẳng có gì để mà trúc trắc, Phí Khả nói bản thân sao cũng được, Lục Hình Văn trực tiếp quyết định: “Nghỉ ngơi đi, không cần phải vội như vậy.”

Lúc về phòng tẩy rửa xong, Phí Khả và Lục Hình Văn một người ngồi sô pha, một người ngồi trước bàn sách, an an tĩnh tĩnh mà tự làm việc của mình. Phí Khả lên weixin hỏi thăm tình huống của mẹ và em gái, Lục Hình Văn ngồi trước bàn sách xem điện thoại. Lục Hình Văn xem một lúc, hỏi Phí Khả: “Có thể cho anh mượn sách điện tử của em để xem kịch bản này không? Xem trên điện thoại mất sức quá.”

Phí Khả buông điện thoại xuống, lấy kịch bản trong điện thoại Lục Hình Văn chuyển qua sách điện tử của mình.

Lục Hình Văn giải thích: “Là một bộ phim mới tìm anh mời đầu tư, anh xem kịch bản một chút.”

Lục Hình Văn mở sách điện tử, lật lật mấy trang, cảm thấy thật mới lạ: “Đúng là tốt hơn điện thoại nhiều.”

Phí Khả nhìn Lục Hình Văn, lại nhìn nhìn cái ống kính máy quay trong phòng.

Lục Hình Văn phát giác: “Muốn nói cái gì?” lập tức đứng dậy đem một cái mền nhỏ che ống kính.

Phí Khả do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Em luôn nghĩ tới lời nói của Mạc Dao, biểu hiện của em trước ống kính không quá tốt, làm sao bây giờ? Có phải sẽ có ảnh hưởng không? Em có nên thay đổi một chút không?”

Lục Hình Văn sáp tới gần bên tai Phí Khả, thấp giọng nói: “Không cần, biểu hiện của em rất là tốt. Không tin anh? Một giờ hai giờ thì cũng có thể che đậy được đi, nhưng ghi hình cả tuần, em không thể mỗi giây mỗi phút đều bảo trì trạng thái ngụy trang được, không bằng cứ thả lỏng, trạng thái cứng ngắt càng làm cho em không được tự nhiên trước ống kính. Em phải tin anh, còn có biên tập mà. Nếu mà có ai đó hỏi, chỉ cần giải thích là trước ống kinh em xấu hổ, không tự nhiên là được, việc rất đơn giản.”

Phí Khả gật đầu.

Lục Hình Văn lại bổ sung một câu: “Cũng phải tin tưởng vào thủy quân của Phùng Kiệt.”

Phí Khả bật cười.

Lục Hình Văn cùi đầu lật một trang, thuận miệng hỏi: “Sau khi về nước, sắp xếp công việc của em thế nào? Gần đây có kịch bản tốt nào tìm em không?”

Phí Khả thành thực trả lời: “Sau khi về, em gái em sẽ làm phẫu thuật, quãng thời gian này em nhờ Hân tỷ giảm lượng công việc cho em. Hân tỷ nói có vài bộ phim truyền hình cũng tìm em, chị ấy chưa chọn được, kịch bản đợi em về rồi mới xem. Còn có trước nguyên đán thì phải thu xong 3 bài hát mới, phát hành dĩa đơn. Sau tết nguyên đán thì phim bắt đầu phát sóng rồi, trước tết sau tết có thể đều phải chạy đi tuyên truyền.”

Lục Hình Văn gật đầu: “Kịch bản phải xem kỹ, chọn kỹ. Nếu cần, anh có thể xem giúp em. Hửm…..?”

Lục Hình Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phí Khả một cái, mỉm cười.

Phí Khả thắc mắc: “Sao vậy?”

Lục Hình Văn giơ sách điện tử trong tay, ý cười càng lúc càng rõ: “Đây là cái gì?”

Phí Khả nhận lại sách điện tử của mình, nhìn nội dung ở màn hình, lúng túng tới nỗi lỗ tai cũng đỏ lên.

[bình luận về người thiếu niên ngây thơ năm đó mà Lục Hình Văn đã đóng vai], [luận về việc quản lý thân thể của Lục Hình Văn], [hóa trang cổ trang và vũ đạo của Lục Hình Văn, thật sự quá đỉnh!]……

Mấy bài viết này đều là Phí Khả bảo lưu từ trên mạng. Trong bài viết, cảm xúc của lâu chủ và bạn bè trên mạng đề khá là mãnh liệt, mỗi bài viết đều có hơn một trăm trang là bình thường, trả lời của các bạn trên mạng vô cùng xuất sắc, Phí Khả không muốn bỏ lỡ, đem mấy bài viết này bảo lưu trong sách điện tử, tính là nhân lúc rảnh rỗi hay là trên đường đi sẽ chậm chậm mà xem.

Trong sách điện tử của cậu có rất nhiều thư mục, bên trong còn trộn lẫn rất nhiều tài liệu liên quan đến kỹ năng diễn xuất, nghĩ là Lục Hình Văn sẽ không mở cái thư mục đó của cậu, dù có mở thì anh cũng sẽ không giữa cả đống file mà đi chú ý đến mấy cái bài đó.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Lục đại ảnh đế không chỉ mở thư mục của cậu, mở xong còn cây ngay không sợ chết đứng mà hỏi cậu, đây là cái gì.

Cuối cùng Lục Hình Văn nhịn không được, đưa tay nựng nựng mặt Phí Khả: “Em muốn biết cái gì, có thể trực tiếp tới hỏi anh, xem mấy cái này làm gì?”

Phí Khả nói không nên lời: “Em.......”

Phí Khả muốn tìm một cái hố rồi chui vào luôn cho rồi.

Tại sao trước mặt Lục Hình Văn, cậu luôn luôn ngu xuẩn như vậy!

Ngày tiếp theo ở Vienna, mọi người đều thức dậy từ sớm, chuẩn bị bắt đầu hành trình vội vàng của ngày hôm nay.

Bởi vì lần này thi đấu có tính cạnh tranh, vì ghế VIP trong Golden Hall, đồng thời là vì lễ phục xinh đẹp, mọi người đều không giống với lúc ở Budapest, họp lại một chỗ thảo luận làm sao để tiết kiệm phí đi lại, mà trực tiếp xuất phát luôn.

Sau khi chậm rãi dùng xong bữa sáng ở khách sạn, Lục Hình Văn hỏi: “Anh xem cái lịch trình này, trong vòng hai ngày phải đi hết, hoàn thành là không thể. Trừ phi đến cửa của thắng cảnh, chụp hình xong lập tức đi. Em nghĩ thế nào, muốn thưởng thức Vienna, không thèm quan tâm đế cuộc thi, hay là muốn đến những thắng cảnh này để check in?”

Phí Khả nhận lấy tờ lịch trình, nói: “Em sao cũng được. Bất quá, nếu không hoàn thành lịch trình này, có phải bị trừng phạt gì không?”

Đạo diễn ở bên cạnh nhấn mạnh: “Đội xếp chót, chỉ có vé đứng, cả buổi đều phải đứng!”

Lục Hình Văn cất tờ lịch trình vào túi của Phí Khả, nói: “Đứng hay ngồi, nhạc hay thì vẫn hay như nhau.”

Đạo diễn: “.......”

Phí Khả có thể đoán được suy nghĩ của Lục Hình Văn, Lục Hình Văn không thích ở Vienna mù quáng bay loạn như một con quay, cái gì cũng không thưởng thức được, chỉ check in. Phí Khả thật sự cảm thấy cũng không sao, đối với Vienna, cậu ngoại trừ “thủ đô của âm nhạc”, cái gì cũng không biết.

Phí Khả cất số tiền mà tổ tiết mục cấp cho, nói: “Chúng ta đừng gấp, đi chơi một vòng quanh Vienna đi.”

Lục Hình Văn vui vẻ đồng ý.

Vì thế ngày hôm đó, những người khác vội vã gấp rút ở Vienna chạy tới chạy lui, Phí Khả và Lục Hình Văn lại cứ chậm rãi từ tốn. Đầu tiên là bỏ ra cả buổi sáng để đến cung điện Belvedere, tại cung điện mà công chúa Sissi đã sinh sống mà chậm chậm đi dạo một vòng, còn nghe hướng dẫn du lịch. Tiếp theo về đến trung tâm Vienna, ăn món sườn heo nổi tiếng.

Ăn trưa xong thì đến công viên thành phố ở Vienna, nằm trên cỏ phơi nắng mùa thu, chụp hình với tượng vàng Johann Strauss, tiếp theo lại đến giáo đường Thánh Stephen.

Lúc ra khỏi giáo đường, đã là hơn 5 giờ chiều rồi.

Nguyên ngày hôm nay, hai người chỉ hoàn thành có 5 điểm trong tờ lịch trình.

“Buổi tối sẽ dắt em đi xem ca kịch ở nhà hát kịch quốc gia Vienna.” Lục Hình Văn nói, “Đây là một trong số những nhà hát kịch nổi tiếng nhất thế giới, đến Vienna mà không xem được thì rất đáng tiếc.”

Phí Khả đếm đếm số tiền còn lại, hỏi: “Giá vé là bao nhiêu? Tiền của chúng ta có thể là không đủ....”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện