Không Bình Dịch là võ si, tự nhiên không chịu nổi có người lại đem các bí kíp võ thuật đẩy vào chỗ nguy hiểm. Vì thế, Không Bình Dịch đang ẩn thân xuất hiện, nhẹ giọng hỏi: “Là ai?”

Cậu sợ dọa đến người đột nhập, run tay làm rơi nến, không dám lớn tiếng.

Mà nhìn thấy phía dưới những giá sách cao cao của tàng thư các, một người ngồi xếp bằng, một trản đèn dầu ở kế bên, phát ra ánh sáng có chút trắng bệch.

Người đó ngẩng đầu, ban đầu có chút kinh hoảng, sau đó liền đề phòng.

Y kiên định nhìn Không Bình Dịch, đôi mắt sáng như sao, lại giống như một con sói mang cảm giác vừa sâu sắc phòng bị, vừa sâu sắc cô độc.

…..

Phí Khả ngây người, quên mất lời thoại tiếp theo.

Cậu bị Lục Hình Văn làm cho chấn kinh rồi.

Cậu hoàn toàn không ngờ tới, trong một căn phòng hiện đại không hề có bố trí cảnh vật, cậu cư nhiên lại bị kỹ năng diễn xuất của Lục Hình Văn làm cho chấn kinh như thế.

Lục Hình Văn chỉ là tắt đèn, mở đèn pin của điện thoại để giả làm trản đèn, lưng dựa vào tủ trong phòng khách ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cậu.

Một câu thoại cũng chưa nói, cậu liền bị chấn kinh rồi.

Cậu trước giờ chưa từng nghĩ, hóa ra ánh mắt của một người thật sự có thể nói chuyện.

Cậu cho rằng, phản ứng của Công Lương Hưng Thu chỉ là kinh hoảng mà thôi, nhưng cấp độ biểu hiện của Lục Hình Văn quá phong phú. Cậu có thể cảm thấy, Công Lương Hưng Thu của Lục Hình Văn, có chút kinh hoảng, lại đầy tâm lý phòng bị, vô cùng bài xích người khác, là một thiếu niên gai góc toàn thân ngập tràn khí tức “tôi không được hoan nghênh”.

“Quên lời thoại rồi?” Lục Hình Văn hỏi.

Phí Khả lắc đầu, ấp úng nói: “Không phải….. anh diễn tốt quá….”

“À, là không tiếp nổi diễn xuất của tôi.” Lục Hình Văn kết luận, “Rất bình thường, tôi quên nhắc cậu, thường có người khi cùng với tôi đối diễn, không tiếp nổi.”

Phí Khả: “…………”

Lục Hình Văn nói tiếp: “Cậu đừng dùng suy nghĩ chủ quan của mình để đoán người khác sẽ thể hiện nhân vật của người ta như thế nào, cậu không thể vì các nhân vật khác so với tưởng tượng của bản thân khác một chút thì không nhập vai được. Mỗi người đều có cách sáng tạo nhân vật khác nhau, đều là những con người rõ ràng. Nếu đã là người, thì hành động của họ cậu đoán không được đâu.”

Phí Khả vừa hiểu vừa không hiểu.

Lục Hình Văn: “Làm lại lần nữa.”

………..

Không Bình Dịch kinh ngạc: “Ngươi là đệ tử ở đâu?”

Y phục trên người kẻ đột nhập không phải là phục sức của đệ tử Tiên Hoa Tông, chỉ là bố y thô ráp bình thường của tạp vụ nơi khác. Người bình thường có tư chất tập võ thường thường, không có nơi nào để đi, không muốn rời khỏi Tiên Hoa Tông, trong môn phái thường an bài bọn họ làm những việc vặt vãnh, cho bọn họ nơi ăn chỗ ở.

Kẻ đột nhập nhìn chằm chằm Không Bình Dịch, không phát ra tiếng động.

Không Bình Dịch móc giao nhân châu ra, nói: “Ngươi cũng phải biết là tàng thư các không cho đốt lửa? Rất nguy hiểm đó.”

Kẻ đột nhập nhìn ánh sáng rực rỡ phát ra từ giao nhân châu, thổi tắt đèn đầu, tiếp tục đọc sách.

Không Bình Dịch nhìn thấy kẻ đột nhập tuy chỉ mặc bố y vải thô, nhưng dưới ánh sáng của giao nhân châu, mắt sáng như sao, môi đỏ như son, tuấn tú phi phàm. Trong lòng cậu hiếu kỳ, đi tới đi lui bên cạnh kẻ đột nhập, giả vờ như đang tìm sách trên giá, thật ra là đang lén lút nhìn đối phương, lại nhìn cuốn sách trong tay của kẻ đột nhập, đúng là cuốn mà cậu dạo này đang xem.

Không Bình Dịch hô lên: “Ngươi cũng đang xem cuốn này!”

Kẻ đột nhập ngẩng đầu nhìn cậu, nhướng mày, cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên: “Im lặng.”

Không Bình Dịch ngậm miệng, cầm giao nhân châu giá trị không nhỏ để bên cạnh người đó, đến bên cạnh kẻ đột nhập, thấp giọng mà hưng phấn vô cùng nói: “Ngươi xem hiểu? Người cùng ta bàn luận chút, ta có nhiều chỗ không hiểu. Hỏi sư tôn, sư tôn cũng không nói cho ta biết, nói ta tự mình suy nghĩ. Aiyo, ta tự mình suy nghĩ mấy ngày liền, thật sự là nghĩ không ra.”

………..

“Đài từ của cậu thật là hỏng bét.” Lục Hình Văn nói, vẫn ngồi dưới đất, “Viên Bình Thần không dạy cậu cách đọc thoại?”

Phí Khả vội vàng giải thích: “Viên Bình Thần dạy qua rồi, còn đưa cho em rất nhiều tài liệu, chỉ là thời gian hơi gấp rút, có thể là em luyện tập không có đủ……”

Lục Hình Văn nói chuyện rất trực tiếp: “Cậu đọc thoại kiểu này, chắc chắn là không được rồi, phải luyện tập.”

Phí Khả cẩn thận nói: “Hân tỷ nói, học thuộc lòng lời thoại là được rồi, đảm bảo lúc quay hình khẩu hình đúng là được, phim này, sau đó toàn bộ sẽ dùng phối âm…..”

Lục Hình Văn nhíu mày: “Cái thể loại gì?”

Lục Hình Văn đứng dậy, tức giận bất bình: “Phim còn chưa quay! Diễn viên còn chưa bắt đầu diễn, tại sao thử cũng không thử, liền muốn phối âm! Như vậy thì diễn viên làm sao còn muốn dụng tâm nghiên cứu lời thoại nữa? Lời thoại không đúng, cảm xúc liền không đúng, cảm xúc không đúng, diễn xuất làm sao còn đúng nữa?! Ở đâu ra cái lý đó!”

Bọn họ đã tắt đèn pin trên điện thoại, chỉ để lại mấy ngọn đèn ngủ. Ánh đèn trong phòng khách màu vàng nhạt có hơi tối, là loại thích hợp nhất cho người ta nghỉ ngơi.

Gương mặt Lục Hình Văn dưới ánh đèn này, thật sự hoàn mỹ đến cực điểm.

Còn có chút chân thật thanh thuần.

Phí Khả đột nhiên nhớ tới Viên Bình Thần mấy lần muốn nói lại thôi, phát giác bản thân tựa hồ phát hiện ra cái gì đó.

“Nếu cậu muốn tiến bộ trong diễn xuất, muốn tạo ra tác phẩm hay, sau này ít nhất mấy loại công việc này lại!” Lục Hình Văn nói.

Phí Khả nghĩ, Lục Hình Văn đại khái là thiên chi kiêu tử, từ khi ra mắt, trước giờ chưa từng đụng phải loại tình huống quẫn bách trong công việc. Loại công việc này, đối với Phí Khả mà nói, là loại tài nguyên tốt nhất từ khi cậu ra mắt đến giờ, là cơ hội mà cậu mơ ước mà không có được.

Phí Khả lại nghĩ, với cá tính của Lục Hình Văn, e là ngay cả khi anh đụng phải tình huống khó khăn trong công việc, anh cũng không chịu nhận loại phim này.

“Được rồi, tôi không nói lời thừa nữa, trực tiếp tổng kết một chút vấn đề của cậu.” Lục Hình Văn nói, “Phiên đoạn phim này rất ngắn, nhưng đã xuất hiện vấn đề rồi. Cậu đối với nhân vật Không Bình Dịch hiểu biết quá nông cạn, nhân vật không có trụ nổi, tôi không nhìn thấy quá khứ vị lai của nhân vật, y giống như là một nhân vật bề mặt vậy.”

Nếu như Phí Khả không nhìn thấy Công Lương Hưng Thu của Lục Hình Văn, có thể cậu không hiểu Lục Hình Văn đang nói cái gì. Nhưng nhìn qua Công Lương Hưng Thu như vậy, Phí Khả lập tức hiểu rõ vấn đề của bản thân mình.

“Anh chỉ xem qua mấy trang kịch bản, làm sao có thể hiểu rõ nhân vật như vậy?” Phí Khả hỏi.

Lục Hình Văn lắc đầu: “Tôi không hiểu rõ nhân vật này, tôi chỉ là suy đoán tưởng tượng ra vài điều, cho nên mấy điều này có thật sự là phù hợp với nhân vật này không, vẫn còn phải xem hết kịch bản thì mới biết. Nhưng thông tin mấy trang kịch bản này cũng khá phong phú. Đầu tiên, lúc kịch bản mới bắt đầu, có viết qua bối cảnh của Công Lương Hưng Thu, trên lưng mang huyết hải thâm thù. Loại người này bị ức chế trong thời gian dài, tính cách chắc chắn là thâm trầm, không dễ dàng tin tưởng người khác. Cậu ta không có giao nhân châu, chỉ có đèn dầu, chứng tỏ cậu ta hoàn cảnh nghèo khổ; là tạp vụ của Tiên Hoa Tông, lại đêm khuya đến tàng thư các đọc sách, chứng tỏ cậu ta có nghị lực, ít nhất là có nỗ lực; Không Bình Dịch hỏi cậu ta, cậu ta im lặng, cho thấy cậu ta tính cách cô độc, có thể một người bạn cũng không có.”

“Nếu tôi là loại người này, tôi rất có khả năng là không được chào đón, không có bạn bè, cho dù làm tạp dịch, vẫn là một tạp dịch một lòng muốn trèo lên trên, hẳn là không có hợp với người khác. Rất có thể còn bị người khác áp bức bắt nạt, mâu thuẫn không ngừng. Rất có thể là vì tôi thân là một tạp dịch lại muốn tu luyện, đã bị những đệ tử khác chế nhạo. Vì thế, lúc Không Bình Dịch lần đầu hỏi chuyện tôi, tôi không muốn trả lời. Theo tôi thấy, những đệ tử quần áo bay bay trong tiên môn, bất quá là một đám rác rưởi mắt chó nhìn người thấp. Bọn họ không cho phép tôi ban ngày vào tàng thư các, bởi vậy tôi chỉ có thể vào đây lúc nửa đêm. Loại tạp dịch như tôi làm sao có thể mua được giao nhân châu, mà người trước mặt lại hỏi tôi tại sao lại đốt đèn dầu, đúng là một kẻ ngốc nghếch không rành thế sự.”

Phí Khả mắt trợn tròn.

Cậu xem hết kịch bản, nghĩ muốn bể cái đầu, mới tạo ra tiểu sử 425 chữ cho Không Bình Dịch.

Mà Lục Hình Văn chỉ xem có mấy trang kịch bản, lại có thể nghĩ nhiều như vậy cho nhân vật Công Lương Hưng Thu.

Lục Hình Văn từ dưới đất đứng dậy, chỉ chỉ kịch bản: “Cậu lại đọc mấy trang kịch bản này một lần nữa, lại phân tích nhân vật Không Bình Dịch này một lần nữa.”

Phí Khả kì thực đã học thuộc lòng kịch bản rồi, nhưng cậu lại xem thêm một lần.

Lục Hình Văn hỏi: “Không Bình Dịch tại sao lại nửa đêm vào tàng thư các xem sách.”

Phí Khả: “Uhm, vì cậu ấy là một võ si, mất ăn mất ngủ.”

Lục Hình Văn: “Tại sao cậu ta có giao nhân châu?”

Phí Khả: “….. Cậu ấy là một người ưu tú trong số đệ tử đời thứ nhất, có thể là do sư tôn đưa cho?”

Lục Hình Văn: “Có người bước vào, cậu ấy vì sao thu lại giao nhân châu, lén lút ẩn thân?”

Phí Khả: “Cậu ấy muốn dọa đến đối phương một chút.”

Lục Hình Văn: “Loại người nào muốn lại muốn dọa người khác một chút?”

Phí Khả: “Ơ……”

Lục Hình Văn: “Nhớ kỹ, về suy nghĩ cho kỹ. Tiếp theo, cậu ấy nhìn thấy Công Lương Hưng Thu mặc y phục vải thô, tại sao không đuổi y đi?”

Phí Khả: “Ơ…. Vì ….. cậu ấy cảm thấy mọi người đều có thể vào tàng thư các đọc sách?”

Lục Hình Văn: “Tại sao cậu ấy lại thành thật nói với Công Lương Hưng Thu mình xem không hiểu? Tại sao Công Lương Hưng Thu rõ ràng là một tạp dịch, cậu ấy lại không ngại hỏi han, thỉnh giáo y nội dung trong sách?”

Phí Khả: “Bởi vì…. Bởi vì cậu ấy là võ si…..”

Lục Hình Văn thở dài: “Cậu nhận định về nhân vật này, nên xuất phát từ hiện thực, đem nhân vật liên hệ tới hiện thực. Ví dụ như phần nào của nhân vật giống cậu, hay là giống người nào đó xung quanh cậu, cậu có thể dùng phần này để xây dựng thêm, căn cứ vào hiện thực, luôn luôn làm cho người ta dễ sinh ra đồng cảm. Nghe hiểu không? Dạy người khác thật sự mệt mỏi, cậu tự mình nghĩ cho kỹ đi.”

Không thể không nói, dù Lục Hình Văn rất không kiên nhẫn, nhưng đã cho Phí Khả không ít gợi ý, Phí Khả dựa theo phương pháp của anh, xem lại những phân đoạn của nhân vật Không Bình Dịch này,

Trong game cũng có nhiều đoạn mà kịch bản không có.

Không Bình Dịch ở tàng thư các gặp Công Lương Hưng Thu mấy lần, dần dần cùng y thân thiết, đem giao nhân châu của mình cho Công Lương Hưng Thu, để y thuận tiện vào tàng thư các ban đêm để xem sách.

“Ngươi xem có hiểu không, ngươi xem hiểu rồi thì nói với ta.” Không Bình Dịch nói như vậy lúc đối diện với với sự cự tuyệt của Công Lương Hưng Thu.

Có một ngày kia, Không Bình Dịch nhận nhiệm vụ từ sư môn, đi đến thâm sơn đánh ma vật. Y gọi Công Lương Hưng Thu đi theo, còn có sư tỷ, ba người lập thành đội đánh quái.

Đoạn này trong game còn khá dài, Phí Khả đánh một ngày, nhưng trong kịch bản thì bị xóa mất.

Không Bình Dịch ba người thiên tân vạn khổ, cuối cùng làm xong nhiệm vụ, đánh bại ma vật, đoạt được tài liệu về đúc kiếm ---- ma trảo.

Không Bình Dịch và Công Lương Hưng Thu lại làm một đống nhiệm vụ, hoàn thành đúc kiếm, đoạt được một cây kiếm tốt.

Tiên Hoa Tông vì vậy mà sôi sục, trong một lớp người trẻ, vẫn chưa từng có ai đúc được kiếm tốt như vậy. Không Bình Dịch là kiếm si, được nhiên vui đến chịu không nổi.

Sau đó cậu đưa kiếm cho Công Lương Hưng Thu.

Một người tạp dịch căn bản là chưa từng học qua kiếm.

Tất cả mọi người đều không hiểu, ngay cả bản thân Công Lương Hưng Thu cũng nghĩ không thông.

Mà Không Bình Dịch chỉ nói: “Không phải là cậu thiếu một thanh kiếm sao? Đúng lúc tôi có một thanh.”

Phí Khả đột nhiên phát hiện, Không Bình Dịch rất giống một người.

Ngày đó Hân tỷ gọi điện thoại cho cậu, nói phòng công tác của Lục Hình Văn đã bàn xong chuyện quyên 20 triệu, ngày chuyển tiền cũng đã bàn bạc xong.

“Nhanh quá, một lần cho hết luôn. Lục ảnh đế là thật sự quyên, không phải là quyên góp giả, không phải là làm dáng.” Miêu Hân cảm khái, “Em nói xem đây là vì sao chứ? Chị thật sự không nghĩ thông, nếu nói không phải là vì em, tại sao lại muốn quyên tiền cho trường của em; nếu nói là vì em, tại sao lại không trực tiếp đưa tiền cho em? 20 triệu đó a!”

Trong phút chốc nghe Miêu Hân nói xong, Phí Khả đột nhiên cảm thấy, Không Bình Dịch cùng với Lục Hình Văn, rất là giống nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện