Đường Niệm Song quay xong bộ [Càn khôn] thì đã gần tới hè, từ sau khi công ty công bố tin tức kết hôn của cô, không ít bạn bè trong giới gọi điện thoại tới chức mừng, có cả Lâm Miên, Lục Dĩ Hàn và Quý Thiệu.

Hai nhà Đường Phó vẫn luôn chuẩn bị hôn lễ.

Công ty cho cô nghỉ phép, Đường Niệm Song đột nhiên suy nghĩ muốn đi thể nghiệm sinh hoạt ẩn cư với Phó Nhân Gian.

Mấy tháng nay, cô đã nhìn thấy trong biệt viện một người của Phó Nhân Gian trồng đủ loại chủng loài hoa cỏ khác nhau, đủ loại cỏ với cây, cùng với một vườn trà nhỏ, đều là do chính anh đích thân gieo trồng, tự tay chăm nom.

Phó Nhân Gian vì muốn thỏa mãn cô đã lên núi trước hai tháng, tìm người trước kia anh mua đất ở Ngọc Minh Sơn kịp thời dựng một căn nhà giản dị, có thể để hai người ở tạm khi lên núi.

Sau khi xây nhà xong, hai người chọn một hôm thời tiết đẹp xuất phát tới Ngọc Minh Sơn.

Đường Niệm Song cơ hồ là chưa từng đi qua đường núi như vậy, Phó Nhân Gian vẫn kiên trì muốn cõng cô.

Đường Niệm Song nằm bò lên lưng anh, hỏi: “Còn bao xa nữa vậy?”

Bước chân anh thong thả vững vàng: “Còn mười phút nữa, Song Song mệt sao? Có thể ngủ một giấc, tới nơi anh sẽ gọi em.”

“Em là sợ anh mệt.”

Anh cười: “Không mệt.”

Bởi vì tới sớm, trên núi còn có sương mù, nơi xa mông lung, núi non trùng điệp gió, núi như ẩn như hiện, tựa như một bức tranh thủy mặc.

Không khí mát lạnh làm cho tinh thần sảng khoái, còn có thể nghe được thanh âm thanh thúy của chim chóc xung quanh, cô nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy mấy con chim nhỏ nhanh chóng bay ra từ trong rừng, xẹt thành một đường cong xinh đẹp ở trên trời, dừng trên ngọn cây ở phía đối diện.

Đường Niệm Song ôm cổ Phó Nhân Gian: “Giờ em hơi hiểu vì sao anh muốn ẩn cư rồi.”

“Vì sao?”

“Thản nhiên tự tại như vậy, sinh hoạt vô tranh vô đoạt, rất khó không khiến nhân tâm khao khát.”

Phó Nhân Gian cong môi, không nói gì.

Trước đây anh từng có một khoảng thời gian dài luôn muốn hướng tới sinh hoạt như vậy, nhưng mà hiện tại anh lại đổi ý.

Anh vẫn sẽ thường xuyên tới nơi này thăm thú, nhưng khác biệt chính là, anh sẽ đưa Đường Niệm Song theo, cùng cô xem hoa nở lá rụng, bốn mùa đổi mới, đây mới là lý tưởng mà anh hướng tới.

Anh mở miệng: “Nếu Song Song thích, chờ chúng ta về Dung Thành rồi, anh sẽ lại tìm người trùng tu phòng ốc ở Ngọc Minh Sơn, sau này sẽ thường xuyên đưa em tới đây, sau này có con cũng có thể đưa chúng tới, phong cảnh nơi này tú lệ, thôn dân chất phác, có thể giúp con cái tu dưỡng thể xác lẫn tinh thần.”

Đường Niệm Song nhẹ cười một tiếng, duỗi tay nắm vành tai anh, chế nhạo: “Phó giáo sư còn nghĩ tới con rồi cơ à.”

Phó Nhân Gian ôn nhu cười một tiếng: “Chậm rãi là được, anh đều nghe Song Song.”

“Anh nghĩ, con của chúng ta nhất định sẽ giống em, anh rất thích.”

Đường Niệm Song: “Nếu không giống em thì anh không thích à?”

Anh bất đắc dĩ cười khẽ: “Đương nhiên không phải, Song Song sinh con cho anh, anh đều thích, nhất định sẽ dạy dỗ chúng thật tốt, để chúng có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên.”

Đường Niệm Song tựa cằm lên vai người đàn ông, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh, khi anh nói lời này, biểu tình vô cùng ôn nhu thành kính, tựa hồ đã tưởng tượng về tương lai của hai người trăm ngàn lần rồi vậy.

Làm nghệ sĩ, sinh con là chuyện có thể trong kế hoạch, cũng có thể là ngoài kế hoạch.

Trước kia khi chưa gặp được Phó Nhân Gian, cô chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đến thế, cũng không biết khi người đàn ông này nhắc tới con, cô thế nhưng lại sinh ra tâm tình chờ mong.

Nếu tương lai sau này con của cô có thể ưu tú chính trực như Phó Nhân Gian, vậy cô sẽ nguyện ý làm chuyện ngoài kết hoạch của mình này.

“Được nha.” Thanh âm mềm mại của cô vang lên bên tai anh.

Phó Nhân Gian hơi ngẩn ra: “Sao cơ?”

“Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ sinh một đứa bé.”

Bước chân anh hơi dừng, ý cười bên môi dần dần gia tăng: “Anh đều nghe Song Song.”

Đường Niệm Song nhẹ vỗ anh: “Anh vui muốn chết rồi đúng không.”

“Ừ.”

“Nhưng mà sinh con đau lắm.”

Giữa mày Phó Nhân Gian nhíu thật chặt, lập tức nghiêm túc nói: “Xem ra vẫn là anh suy nghĩ không chu toàn, vậy chúng ta không sinh nữa.”

Đường Niệm Song bật cười: “Sao anh trở mặt nhanh thế?”

Phó Nhân Gian nhớ tới trước kia cứ mỗi lần tới kỳ là cô sẽ đau tới suy yếu như vậy, lập tức không dám nghĩ tới chuyện sinh con nữa.

Tuy là mấy tháng qua, anh đã xin được cách điều trị từ một lão trung y danh tiếng, đã điều trị cho thân thể cô tốt lên rất nhiều, khi tới kỳ cô cũng không còn đau như trước kia nữa, nhưng Phó Nhân Gian vẫn nghĩ mà sợ, càng nghĩ càng cảm thấy khẩn trương.

Con gái sinh con không khác gì bước nửa bước vào quỷ môn quan, trước kia Đường Niệm Song chỉ đau bụng kinh thôi cũng có thể khiến cô khó chịu như bị tra tấn, nếu anh ích kỷ muốn có một đứa con với cô, cô bởi vì thế mà phải chịu khổ càng nhiều, nếu như có nguy hiểm gì tới tính mạng thì…

Sắc mặt anh trắng bệch, những hình ảnh tốt đẹp trước kia từng tưởng tượng ra vô số lần lập tức bị bịt kín bởi một tầng khói mù dày đặc, Phó Nhân Gain cơ hồ có chút gấp nói: “Không sinh nữa, tuyệt đối không sinh nữa.”

Đường Niệm Song nghi hoặc nhìn anh, chẳng qua là cô chỉ giống mấy cô gái bình thường oán giận một câu sinh con rất đau mà thôi, sao người đàn ông này lại phản ứng lớn như vậy chứ?

“Thật sự không sinh sao?”

Phó Nhân Gian kiên định: “Không sinh, anh với Song Song hai người cũng có thể hạnh phúc viên mãn rồi.”

“Sao anh lại sợ như vậy rồi?” Cô nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, duỗi tay sờ sờ trán anh, sờ thấy một mảnh mồ hôi lạnh, “Phó giáo sư sao thế?”

Anh khàn giọng: “Không sao.”

Chẳng qua anh vừa tưởng tượng tới chuyện Đường Niệm Song ở trong phòng sinh đối diện với sinh tử đã đau lòng tới mức ruột gan đứt từng khúc, tuy rằng chưa có xảy ra nhưng cũng đã bắt đầu sợ hãi.

Đường Niệm Song dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, giờ sinh con an toàn lắm.”

Anh không chịu nghe, kiên định lắc đầu.

Đường Niệm Song bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Anh có thể vì một câu mà vui tới quên cả trời đất, cũngcó thể bởi một câu của cô mà lo lắng hãi hùng.

Đường Niệm Song ôm chặt anh: “Xem ra, em là người quan trọng nhất của Phó giáo sư rồi.”

Trong lòng Phó Nhân Gian vẫn còn sợ hãi, gật đầu: “Cho nên Song Song không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.”

Cô cười: “Dạ, em biết rồi.”

*

Phó Nhân Gian mua một mảnh đất có vị trí rất tốt trên Ngọc Minh Sơn, phong cảnh bốn phía xinh đẹp tú lệ, gần thì có thể thả câu mồi cá, xa thì có thể ngắm mặt trời mọc lặn.

Căn nhà trúc được dựng tạm hai tháng qua đã hoàn thành, cho dù thời gian gấp gáp, nhưng Phó Nhân Gian vì không muốn để Đường Niệm Song chịu khổ mà đã suy nghĩ cặn kẽ về chuyện thiết kế nó.

Khi Đường Niệm Song nhìn thấy căn nhà bằng trúc phảng phất như xuyên về cổ đại này, cô vui sướng hô lên một tiếng, Phó Nhân Gian nhìn ra được cô yêu thích, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng giảm đi nhiều.

Cẩn thận thả cô xuống, Đường Niệm Song lập tức ôm lấy anh: “Thích lắm, giờ có thể vào không?”

Phó Nhân Gian cười nhẹ ôm eo cô, “Có thể, tặng cho Song Song.”

“Cảm ơn anh.” Cô nhón chân hôn lên môi anh, sắc mặt Phó Nhân Gian càng ôn nhu hơn, nắm tay cô đi vào.

Đất rất lớn, chỉ mới mới san được hơn trăm mét vuông, có ba gian phòng nhỏ, một gian là phòng ngủ của hai người, một gian là sảnh chính, một gian làm phòng bếp, bàn ghế bài trí đều dựa theo sở thích của Đường Niệm Song để mua.

Đường Niệm Song đánh giá khắp nơi, “Phó giáo sư, chúng ta ở đây bao lâu?”

“Song Song muốn ở bao lâu?”

Cô quay đầu liếc anh một cái: “Em rất thích.”

Người đàn ông khẽ vuốt tóc cô, “Điều kiện ở đây không tốt lắm, không thể ở lâu.”

Biểu tình của cô hơi mất mát.

Phó Nhân Gian nào nỡ, ôm cô vào lòng, “Sau khi chúng ta trở về, anh sẽ lập tức nhờ người sửa lại nơi này thành một ngôi nhà xinh đẹp cho Song Song, sau này chúng ta có thể tới lúc nào cũng được.”

“Vâng ạ.”

*

Hai người lên núi cũng không mang theo hành lý gì, Phó Nhân Gian đã sớm sắp xếp tốt tất cả, đồ đạc trong nhà trúc có thể đủ để bọn họ sinh hoạt trên núi nửa tháng.

Mà sở dĩ Đường Niệm Song muốn tới đây, đương nhiên là muốn thể nghiệm thú vị thôn dã trồng hoa nuôi gà.

Phó Nhân Gian tuy sợ cô mệt mỏi, nhưng cũng không chịu nổi Đường Niệm Song làm nũng, anh đối với cô trước giờ đều không có nguyên tắc, bất luận là việc gì cũng đều chiều theo ý cô, cuối cùng đương nhiên vẫn là đáp ứng.

Anh đào một mảnh đất nhỏ bên cạnh căn nhà trúc, dạy cô cách trồng hoa, cùng đưa cô tới vườn trà của ông lão kia chơi.

Đường Niệm Song xách theo rổ đi xuyên qua vườn trà, màu váy xanh lục uyển chuyển theo gió, từ xa nhìn alị tựa như thần tiên trên trời rơi xuống nhân gian.

Phó Nhân Gian nhìn đến xuất thần, ông lão bên cạnh cười ha ha nói: “Thì ra Đường tiểu thư này là lý do mà Phó giáo sư vẫn luôn do dự.”

Phó Nhân Gian: “Ừm, trước kia tôi vẫn luôn không muốn thừa nhận, bởi vậy đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở bên cô ấy, tôi rất hối hận, cũng từng nói rất nhiều lời làm tổn thương cô ấy, cũng may Song Song là một cô gái tốt, không có so đo với tôi, tôi lại luôn cảm thấy áy náy khó yên, sau này nhất định sẽ bồi thường cô ấy tử tế.”

Ông lão gật đầu: “Nhìn ra được hai người yêu nhau sâu đậm thế nào, chúc phúc nhé. Sau này cũng sẽ thường tới Ngọc Minh Sơn chứ?”

Phó Nhân Gian gật đầu: “Sẽ tới, Song Song rất thích nơi này, xem ra sẽ phải thường xuyên tới đây quấy rầy ngài rồi.”

Ông lão mỉm cười: “Quấy rầy gì chứ, lão rất thích đôi vợ chồng son hai người mà, lão cô đơn đã lâu, hai người thường xuyên tới đây trò chuyện với lão, lão cũng cao hứng.”

Lúc này, Đường Niệm Song đột nhiên gọi tên Phó Nhân Gian, giơ rổ lên cao, có chút hưng phấn nói: “Phó giáo sư, em hái được rất nhiều lá trà đó, anh nhìn anh nhìn nè!”

Rời khỏi giới giải trí cùng ánh đèn flash, cô cũng chỉ là Đường Niệm song, không cần phải dựng lên cái vỏ bọc thanh lãnh cao quý, cũng không còn sự xa lạ khi mới đầu gặp anh.

Cô tươi đẹp mềm mại, dịu dàng đáng yêu, là bộ dáng anh yêu nhất trên đời.

Trái tim Phó Nhân Gian nháy mắt trở nên thực mềm, đi về phía cô.

Đường Niệm Song cười cong cả mắt, Phó Nhân Gian cầm lấy rổ trong tay cô, ôm cô vào lòng: “Vất vả rồi, Song Song giỏi quá.”

“Chúng ta đưa lá trà cho ông lão rồi về nhà thôi.”

Đường Niệm Song gật đầu: “Dạ.”

*

Ngày tháng trên Ngọc Minh Sơn trôi qua thực bình tĩnh, Đường Niệm Song rõ ràng cảm giác được thời gian chậm lại.

Cô thậm chí còn rất có tinh thần nhàn nhã đọc sách cổ khô khan sau mỗi buổi trưa, cùng Phó Nhân Gian câu cá, cẩn thận chăm sóc hoa cỏ ngoài nhà trúc, mỗi khi trời mưa sẽ cùng dựa vào vai anh thưởng thức tiếng mưa rơi.

Khoảng thời gian này, Phó Nhân Gian làm gì cũng duy trì đúng mực, tuyệt đối không bước ra ranh giới.

Anh trước sau vẫn coi cô như bảo bối, không nỡ đụng tới cô, ngay cả hôn môi cũng dừng lại ngay lúc mấu chốt nhất.

Ban đêm, hai người nằm bên nhau, anh kể cho cô nghe những câu chuyện xưa về khảo cổ học.

Phó Nhân Gian nói: “Thật ra khảo cổ là một nghề lãng mạn, mỗi một văn vật đều có một câu chuyện xưa động lòng người ẩn chứa phía sau, Song Song, anh có thể ngày ngày nói từng chuyện một cho em nghe, chỉ cần em nguyện ý.”

Đường Niệm Song rúc trong ngực anh: “Em thích nghe nha.”

Cô ôm cổ anh, “Chỉ cần là Phó giáo sư kể, em đều thích.”

Phó Nhân Gian nhẹ vỗ lưng cô, bất đắc dĩ nói: “Sao còn gọi là Phó giáo sư chứ?”

Vì thế, Đường Niệm Song lại bắt đầu chơi xấu, nhẹ nhàng dính tới bên tai anh gọi: “Phó ca ca, ca ca tốt nhất trên đời ~ vậy thì sao, anh có thích không?”

Biểu tình anh căng cứng, bị cô gọi tới nỗi lòng hỗn loạn, “Ngủ, ngủ đi.”

Đường Niệm Song trước giờ đều thích chọc anh, càng chọc càng hăng: “Phó giáo sư, tai anh đỏ quá kìa.”

Anh bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt, trong lòng tính toán đã sắp tới lúc bọn họ kết hôn rồi, khát vọng chung quy cũng phá tan gông xiềng ở trong lòng.

Cánh tay anh bỗng nhiên ôm chặt vòng eo của cô gái, “Song Song, anh có lẽ muốn làm một số việc trước.”

Đường Niệm Song sửng sốt, không có nghĩ kỹ ý tứ của anh.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng Phó Nhân Gian sẽ không làm gì cô trước khi kết hôn, thế nên mới dám to gan như vậy, lúc này còn cười hỏi: “Làm gì?”

Người đàn ông nhẹ nắm hai má cô, môi cô nhếch lên, ánh mắt anh sâu thẳm, nặng nề hôn xuống.

Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, che lấp đi cả động tĩnh ở bên trong phòng, cũng che đi tiếng khóc yếu ớt của Đường Niệm Song sau nửa đêm.

*

Hôn lễ của Đường Niệm Song và Phó Nhân Gian theo phong cách truyền thống, hôn lễ không mời truyền thông, người tham dự chỉ có vài người bạn thực sự trong giới và đoàn đội của Đường Niệm Song, cùng với một số bạn bè thân thích hai nhà Đường Phó.

Hôn lễ được cử hành trên Ngọc Minh Sơn, trong sân là Đường Niệm Song và Phó Nhân Gian cùng nhau thiết kế, mỗi một bó hoa đều là Phó Nhân Gian tự tay trồng ra, tuy rằng không long trọng, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Đường Niệm Song và Phó Nhân Gian đều mong muốn đơn giản, một nghi thức tốt đẹp, ở dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thiết, bọn họ trở thành vợ chồng hợp pháp, như thế là đủ rồi.

*

Chạng vạng 6 giờ, ánh nắng chiều ôn nhu.

Bên ngoài căn nhà trúc tú lệ của Ngọc Minh Sơn ngồi đầy người.

Giờ lành đã tới, tân lang tân nương tay trong tay bước vào.

Lúc này, phía sau bọn họ là ánh nắng ráng chiều đang dần dần hạ màn.

Con đường phía trước không ngắn, nhưng cũng may hai người vô cùng ăn ý bước từng bước một rất đều, nâng đỡ lẫn nhau, cùng yêu thương nhau.

Phó Nhân Gian quay đầu nhìn Đường Niệm Song, cô gái mặc váy cưới mỹ lệ không gì sánh được, đây là người đã làm trái tim anh rối loạn, cũng là người mà trái tim anh hướng về, là trân bảo trân quý mà nhân sinh anh luôn mong muốn có được.

Anh đem sự ôn nhu thành kính, muốn vì cô mà trả giá hết thảy.

Chỉ nguyện sau này có thể cùng nhau già đi, bầu bạn sớm chiều, xuân hạ thu đông, có thể bách niên hảo hợp, đầu bạc răng long cùng cô.

Đường Niệm Song nâng mắt lên, ánh mắt hai người đối diện, nhìn nhau cười.

Kiếp này tương ngộ, không phụ với cảnh xuân tươi đẹp.

~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện