Editor: Nơ

"Em sợ… anh sẽ kích động..."

Còn có thể có lý do nào khác?

Chủ yếu là bởi vì tính cách của cô. Cô đã tự lập từ khi còn nhỏ, chuyện gì cũng cố gắng nhẫn nhịn hoặc gánh chịu một mình. Không ai quan tâm đến cảm xúc của cô, và cũng không ai quan tâm cô sẽ vui hay buồn.

Ngay cả hiện tại, dù vẫn luôn tin tưởng Cận Thời Dược là người duy nhất để ý đến tinh thần và hoàn cảnh của mình. Nhưng cô vẫn vô thức chọn một mình chịu đựng, chỉ báo tin tốt không báo tin xấu. Cô không phải kiểu người thích gây rắc rối cho người khác.

Đương nhiên, chuyện cô sợ Cận Thời Dược lại làm ra hành động quá khích là thật, dù sao lần trước anh đã cầm đao đâm Lưu Ngọc Cầm, cô thật sự rất sợ.

Cô chỉ định đợi thêm một thời gian nữa xem sao.

Bởi vì tin nhắn đe dọa đã trôi qua một tuần rồi.

Mạnh Ly nghĩ rằng Mạnh Tinh có thể đang tức giận nên cố ý hăm dọa nhằm thỏa mãn bản thân. Cô cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.

"Kích động?"

Khi Cận Thời Dược nghe được những lời này, anh giận càng thêm giận, đến mức thái dương giật lên từng hồi: "Em có biết nếu em xảy ra chuyện gì, đây sẽ không còn là vấn đề kích động hay không?"

Mạnh Ly ngập ngừng không nói nên lời: "Em nghĩ..."

Trước khi cô nói hết câu, anh dường như đã hiểu cô muốn nói gì.

"Em nghĩ?" Giọng nói của Cận Thời Dược nặng nề, cảm giác áp bức mãnh liệt. Anh cầm điện thoại của cô chỉ vào màn hình: "Mạnh Ly, em có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không? Đã gửi cái này rồi, em còn mong đợi gì ở lương tâm của cô ta?"

Đây là lần đầu tiên Cận Thời Dược dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.

Có lẽ bình thường anh đã quá chiều chuộng dịu dàng, nên một khi tăng âm lượng, nghe có vẻ khó tính và hung dữ hơn. Giống như đang mắng.

Tuần trước, cô đúng là mất cảnh giác.

Nhưng ngay sau khi nhận được di ảnh, cô mới thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nghiêm trọng đến mức cô không thể chịu đựng một mình được nữa, toàn thân run rẩy sởn gai ốc vì sợ hãi.

Cô cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi chân: "Em xin lỗi."

Cận Thời Dược có thể thấy rõ hàng lông mi đang run rẩy nhẹ của cô. Sự bất lực cùng hoảng loạn đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Chỉ đến lúc này anh mới lấy lại được chút tỉnh táo. Nhận ra bản thân vừa mất kiểm soát. Khi xảy ra chuyện, thay vì an ủi, anh lại chỉ trích cô.

Anh đúng là một thằng chồng tệ.

Cận Thời Dược nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nhẹ nhàng kéo Mạnh Ly vào lòng, xoa xoa khuôn mặt cô vỗ về: “Là lỗi của anh, anh không nên lớn tiếng với em. Anh sai rồi. "

Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi men xuống trán, giọng nói trầm ấm, chậm rãi dỗ dành: "Anh chỉ muốn nói với em một điều, anh hy vọng em sẽ hoàn toàn mở lòng với anh. Em hiểu chứ?"

"Khi gặp những chuyện như thế này, em phải báo cho anh biết trước."

"Anh cũng đã nói với em rồi, em hãy thử buông lỏng cảnh giác và dựa dẫm vào anh. Kết quả là một câu cũng không nghe lời." Cận Thời Dược nói trúng tim đen, "Đừng tự gánh vác mọi thứ. Mạnh Ly, em không mệt sao?”

Càng nói, anh càng không thể kiềm chế được sự quyết đoán và nghiêm khắc của mình: "Vậy nên bây giờ, anh yêu cầu em, ra lệnh cho em, phải hoàn toàn không giữ bí mật với anh."

Mạnh Ly chôn mặt trong ngực anh, khẽ gật đầu, giọng nói mềm yếu: "Em hiểu rồi."

Lúc này, Tưởng Chiêu Anh đi tới hỏi: "Hai con sao vậy? Cãi nhau sao?"

Tưởng Chiêu Anh từ xa đã nhận ra biểu cảm không đúng của Cận Thời Dược.

Mạnh Ly rời khỏi vòng tay của Cận Thời Dược, lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt, bảo anh không được nói chuyện này cho Tưởng Chiêu Anh.

Suy cho cùng, chuyện xấu hổ trong nhà không nên truyền ra ngoài.

Quá mất mặt.

Cận Thời Dược không trả lời.

Tưởng Chiêu Anh trầm ngâm quan sát biểu cảm của bọn họ, bầu không khí có vẻ hơi khó nói, phản ứng đầu tiên của bà ấy là vỗ vai Cận Thời Dược, hăm he chất vấn: "Con bắt nạt vợ hả?"

Cận Thời Dược nào có tâm trạng để nói đùa, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt thoải mái. Anh kéo khóe môi, giọng điệu nhận thua bất đắc dĩ: "Sao con có thể bắt nạt cô ấy được chứ? Dù cho phải hành hạ bản thân cũng sẽ không bắt nạt cô ấy."

"Nhìn đi, mắt con bé đỏ hết rồi."

Tưởng Chiêu Anh nâng mặt Mạnh Ly lên, biểu cảm khoa trương: "Nhất định là con đàn áp con bé!"

Có lẽ vì sợ bầu không khí trở nên quá căng thẳng nên Mạnh Ly cũng đứng về phía Tưởng Chiêu Anh: "Là anh ấy bắt nạt con."

"Nghe đi! Nghe đi!” Tưởng Chiêu Anh thừa cơ nói: "Vợ con cũng đứng ra tố cáo con rồi! Con trai, con quên nội quy của nhà ta rồi sao?"

Tưởng Chiêu Anh cứng rắn dạy bảo, liệt kê từng cái một: "Mẹ không ngại nhắc cho con nhớ, nội quy của nhà họ Cận chính là: Luôn đặt vợ lên hàng đầu. Không bao giờ lớn tiếng với vợ. Bất kể có tức giận đến mức nào cũng không được trút giận lên vợ. Phải luôn ủng hộ vợ vô điều kiện. Vĩnh viễn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và yêu thương vợ."

Đây quả thực là nội quy của nhà họ Cận, cũng là tiêu chuẩn mà Tưởng Chiêu Anh yêu cầu ở Cận Chính Nguyên.

Cận Chính Nguyên thật sự tuân thủ nghiêm ngặt từng điều một. Hai vợ chồng già kết hôn ngót nghét cũng đã 30 năm, mà trong những năm tháng đó Cận Chính Nguyên vẫn luôn khắc cốt ghi tâm.

Hiện tại đến Cận Thời Dược kết hôn, "nội quy” này hiển nhiên sẽ được anh tiếp nối và phát huy.

Mạnh Ly nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Còn có nội quy như này sao?

Mẹ chồng nàng dâu chung một chiến tuyến, cùng nhắm vào một "đối thủ”. Cận Thời Dược bất đắc dĩ thở dài, giơ tay thỏa hiệp: "Con nhận tội. Anh nhận tội."

Anh bước tới ôm Mạnh Ly, kín đáo xoa nắn eo cô, tiếp tục thành tâm xin lỗi: "Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không nên hung dữ với em."

Bầu không khí cuối cùng cũng không còn nghiêm trọng như trước, nhờ có hành động vỗ về của Cận Thời Dược và sự cưng chiều của Tưởng Chiêu Anh, cơn sợ hãi của Mạnh Ly dường như đã dần tan biến.

Cô xoay lưng về phía Tưởng Chiêu Anh, nhanh nhảu làm mặt quỷ cố ý khiêu khích Cận Thời Dược.

Khóe miệng Cận Thời Dược cong lên, cưng chiều véo mặt cô.

“Nói thế còn nghe được, đây mới đúng chuẩn là người đàn ông nhà họ Cận." Tưởng Chiêu Anh vô cùng hài lòng cũng như vui vẻ trước thái độ của Cận Thời Dược, "Được rồi, mau tặng vợ một nụ hôn thể hiện tình yêu của mình đi."

Cận Thời Dược không kiêng dè, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Tưởng Chiêu Anh giống như người khuấy động bầu không khí, liên tục reo hò cổ vũ ở bên lề sân khấu. Mạnh Ly là người duy nhất có da mặt mỏng ở đây, khuôn mặt đỏ ửng như máu.

Vẫn không cách nào thích nghi được kiểu nhiệt tình và bạo dạn như vậy.

Mạnh Ly đẩy Cận Thời Dược ra rồi chạy vọt vào bếp rót một cốc nước làm mát cơ thể.

Tưởng Chiêu Anh ở lại thêm khoảng một giờ nữa. Sợ ảnh hưởng Mạnh Ly dưỡng bệnh nên vội vàng bảo Mạnh Ly lên lầu nghỉ ngơi.

Đến khi Tưởng Chiêu Anh đi về, Cận Thời Dược ngỏ ý muốn tiễn.

"Con trai, con có chuyện muốn nói với mẹ sao?"

Không dưng được con trai chủ động quan tâm, đầu óc của Tưởng Chiêu Anh cũng hoạt động rất nhanh. Hơn nữa, lúc nãy ở ngoài ban công đã nhận ra có điều gì đó không ổn giữa Cận Thời Dược và Mạnh Ly.

Cận Thời Dược không giấu giếm mà nói rõ: “Gần đây Mạnh Ly nhận được tin nhắn đe dọa."

Anh đưa nội dung tin nhắn chụp được từ điện thoại Mạnh Ly cho Tưởng Chiêu Anh.

Tưởng Chiêu Anh vừa trông thấy liền sợ đến mức sắc mặt biến đổi dữ dội, vội vàng trả điện thoại cho Cận Thời Dược như tránh ôn dịch: "Trời ạ, sao lại có người vô nhân đạo như vậy!"

Cận Thời Dược mím chặt môi, vẻ mặt âm trầm: "Con đã đoán được là ai, chỉ cần chứng cứ nữa thôi."

Cái này quá rõ ràng, trong lòng ai cũng có đáp án.

"Con đã nhờ người kiểm tra hai số máy này rồi. Nhưng để nâng cao hiệu quả tìm kiếm, ba mẹ cũng điều tra giúp con đi." Cận Thời Dược nói.

Cận Thời Dược đã nghĩ đến việc báo cảnh sát.

Nhưng, nếu báo cảnh sát sẽ cần phải làm qua một số quy trình rườm rà, chi bằng tự tìm người điều tra sẽ nhanh hơn.

Đợi đến khi có kết quả liền giải quyết một cách thỏa đáng. Giải quyết một lần và sạch sẽ.

"Được! Con đừng lo, mẹ sẽ nói với ba con ngay!" Tưởng Chiêu Anh không dám chậm trễ.

*

Cận Thời Dược lên lầu, Mạnh Ly đang nói chuyện điện thoại với Phương Thiến. Dự án kinh doanh của họ vẫn đang tiến hành, nhưng vì Mạnh Ly bị thương nên tiến độ bị chậm lại.

Mạnh Ly ngồi bó gối trên ghế sofa gọi điện thoại, Cận Thời Dược ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô. Anh cầm điện thoại, không biết đang trầm ngâm gì.

Mãi đến khi Mạnh Ly kết thúc cuộc gọi, Cận Thời Dược mới nghiêm túc nói với Mạnh Ly: "Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh không thể để em ở một mình trước khi chuyện này được giải quyết. Chỉ khi em ở bên cạnh anh, anh mới có thể yên tâm. Cho nên từ giờ trở đi, em không thể rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ nửa bước."

Hai tin nhắn đe dọa đó không còn chỉ là lời đe dọa nữa, chúng giống như tin nhắn báo tử hơn.

Trong mọi trường hợp, Cận Thời Dược không được phép thiếu cảnh giác.

"..."

Mạnh Ly ngỡ ngàng.

Anh hoàn toàn nói với giọng điệu ra lệnh để thông báo vấn đề. Cô thậm chí không có cơ hội từ chối hay phản kháng.

"Ngày mai anh đi làm mà?" Mạnh Ly có phần sầu não, việc này giống như níu chân anh vậy.

"Bây giờ quan trọng nhất là sự an toàn của em." Vẻ mặt Cận Thời Dược nghiêm túc.

"Không được, không thể lỡ dỡ công việc của anh được." Mạnh Ly kiên quyết.

Trong phút nhất thời, cô cảm thấy áy náy cùng tội lỗi.

Vì cô mà anh bị chậm trễ công việc gần một tháng. Điều này khiến cô cảm giác bản thân như một gánh nặng. Cô thực sự không muốn gây rắc rối cho anh.

Anh nói anh muốn cô phụ thuộc vào anh.


Điều này không thành vấn đề. Cô có thể cố gắng thay đổi tính cách và trở thành một người phụ nữ nhỏ bé dựa dẫm vào đàn ông. Nhưng phụ thuộc và gánh nặng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Anh không cần lo cho em. Em đã ngoài hai mươi rồi, không phải trẻ con. Em tự biết cách bảo vệ bản thân mình." Mạnh Ly nhìn thẳng vào mắt anh, nắm tay anh, cố gắng thuyết phục: "Nếu anh thật sự không yên tâm thì còn dì Trương ở cùng em mà. Em cũng có thể nhờ Thiến Thiến. Hoặc cùng lắm là em không đi ra ngoài, ở nhà chờ anh về, được không?"

Từ trước đến nay Cận Thời Dược luôn chiều theo lời cô, nhưng lúc này thì khác: "Không được, lần này cho dù em có nói gì đi nữa, cũng không được."

Anh không tin tưởng bất cứ ai cả. Anh chỉ an tâm khi Mạnh Ly ở trong tầm mắt mình.

Mạnh Ly giận dỗi đẩy tay anh ra. Đưa lưng lại với anh.

Cận Thời Dược trầm ngâm nhìn cô, suy nghĩ một lát.

Anh nghiêng người ôm lấy vai cô từ phía sau, hơi thở phả vào tai: "Em giận à?"

Mạnh Ly liên tục thở dài, vừa buồn vừa bất lực, hơn nữa còn xấu hổ về bản thân mình.

Cô xoay người lại, nói thẳng thừng, không hề che giấu: "Cận Thời Dược, anh như vậy làm em rất áp lực. Em không muốn kéo chân anh, anh biết không?"

"Anh biết. Anh biết.”

Cận Thời Dược ôm chặt Mạnh Ly, tì trán mình vào trán cô, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai cô bằng đầu ngón tay, "Nhưng anh thực sự lo lắng em sẽ xảy ra chuyện."

Mạnh Ly mấp máy môi định nói.

Nhưng ngay sau đó, Cận Thời Dược đưa ra một giải pháp đôi bên cùng thỏa đáng: “Anh có thể nghe lời em là đi làm, nhưng em cũng phải nghe lời anh là ở bên cạnh anh.” 

Mạnh Ly bối rối, không hiểu rõ ý anh.

Cận Thời Dược bá đạo đưa ra hai lựa chọn: "Một là, anh ở nhà với em. Hai là, anh đi làm. Nhưng anh bay đến chỗ nào em cũng phải theo đến đó. Em chọn đi, còn lại không cần bàn cãi nữa."

"..."

Bởi vì thái độ của Cận Thời Dược quá cứng rắn nên không có chỗ cho sự thương lượng.

Vì vậy, để không làm chậm trễ công việc của anh, Mạnh Ly đã chọn phương án sau. Nếu điều đó có thể khiến anh yên lòng, thôi thì chiều anh vậy.

Cô biết, Cận Thời Dược làm mọi thứ đều là vì tốt cho cô.

Hơn nữa, việc đi theo Cận Thời Dược trên các chuyến bay đến nhiều thành phố khác nhau cũng có thể giúp tránh khỏi sự chú ý. Chẳng lẽ bà điên Mạnh Tinh kia còn có con mắt thứ ba mà đuổi theo cô sao?

Vì vậy, đây thực sự là lựa chọn ổn thỏa và an toàn nhất.

Chiều hôm sau, Cận Thời Dược có chuyến bay.

Anh đã mua cho cô khoang vé hạng nhất.

Mạnh Ly đi theo Cận Thời Dược đến công ty, sau đó cùng nhau ngồi xe của đoàn đến sân bay.

Diệp Phàm thấy vậy liền trêu chọc Cận Thời Dược, nói rằng bây giờ anh coi Mạnh Ly như một món đồ trang sức quý giá, đi đâu cũng mang theo bên mình.

Mạnh Ly ngại ơi là ngại. Cận Thời Dược chỉ cười không nói gì.

Toàn bộ quá trình họ ở bên nhau như hình với bóng. Chỉ khi lên máy bay mới phải xa nhau một thời gian. Bởi vì cô cần phải làm thủ tục từng bước trong quy trình: Check in, kiểm tra an ninh và ngồi đợi lên máy bay.

Sân bay đông đúc đến nỗi phải xếp hàng dài ngay tại lối vào "Xuất nhập cảnh”.

Phải xếp hàng, đi qua máy quét an ninh rồi mới được vào phòng chờ.

Mặc dù là vé hạng nhất nhưng Cận Thời Dược vẫn lo lắng cô ở một mình nên đã sắp xếp nhân viên đến đón và giúp cô làm thủ tục nhận phòng.

Lúc này, tin nhắn của Cận Thời Dược gửi đến: [Thế nào rồi em?]

Mạnh Ly chụp nhanh hàng người nối đuôi nhau ở lối vào rồi gửi đi.

Cận Thời Dược lập tức gọi video call cho cô.

Anh đang ngồi trong buồng lái, quan sát khung cảnh xung quanh cô rồi nhìn cô chăm chú, hỏi: "Em vẫn chưa check in xong à?"

"Dạ chưa."

Mạnh Ly biết có người đến đón mình, cho nên cũng không vội mà chỉ đứng một bên chờ, không cố chen vào phía trước. Nhưng mà, cổng xuất nhập cảnh lại đông nghẹt người, cô không khỏi cảm thán: “Sân bay kinh doanh tốt thật đấy, đông người quá.”

"Sao em không nói là anh làm việc quá vất vả?"

Cận Thời Dược cố ý trêu cô.

"Chồng em vất vả quá rồi." Mạnh Ly bĩu môi, nũng nịu: "Em thấy thương anh ấy lắm.”

Mặc dù biết cô chỉ đang qua loa, nhưng vẫn lấy lòng được Cận Thời Dược.

Anh từ từ tháo tai nghe xuống, khóe môi không ngừng nhếch lên, tiếng cười muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Điện thoại đang call video nên anh bảo cơ phó gọi điện cho nhân viên đã sắp xếp từ trước. Yêu cầu họ đón Mạnh Ly càng nhanh càng tốt.

Lúc này, nhân viên bảo trì đi vào đưa cho anh một cuốn sổ: "Cơ trưởng Cận, đây là sổ ghi chép bảo trì tuyến đường băng, anh kiểm tra đi ạ."

Có người đến gần, Mạnh Ly ngay tức khắc trở nên dè dặt.

Thần thái của anh ngược lại rất điềm đạm thong dong. Anh vẫn không cúp máy, mà đặt điện thoại sang một bên, cầm lấy cuốn sổ: "Được, cảm ơn."

Anh cầm trên tay, mở ra xem xét cẩn thận.

Nhân viên bảo trì đứng ở một bên, ánh mắt tò mò liếc nhìn màn hình điện thoại.

Đây là người vợ trong truyền thuyết của cơ trưởng Cận sao?

Hóa ra, mác "cuồng vợ” của cơ trưởng Cận không phải là hư danh.

Mạnh Ly cảm thấy ngại ngùng trước ánh mắt của nhân viên bảo trì nên nhẹ nhàng nói: "Vậy anh làm việc của mình đi. Em cúp máy trước."

Lúc này, khóe mắt thoáng thấy có người đi ngang qua mình, đứng sau lưng mình, nhưng cô không để ý.

Chỉ là trước khi cúp máy, cô vô tình nhận thấy vẻ mặt ngạc nhiên đột ngột của nhân viên bảo trì.

Sau đó, lại loáng thoáng nghe được một câu: "Cơ trưởng Cận, vợ anh có chị em sinh đôi sao?"

Nghe vậy, động tác lật sổ của Cận Thời Dược khựng lại, Mạnh Ly cũng có phản ứng tương tự, ngây người ra.

Rồi sau đó, Cận Thời Dược nhanh chóng nhìn lên màn hình.

Mạnh Ly cũng vậy.

Điều không ngờ nhất chính là, cô nhìn thấy Mạnh Tinh đang đứng phía sau lưng mình. Mạnh Tinh không hề e dè hay bối rối, chị ta mỉm cười hào phóng vẫy tay với Mạnh Ly: "Đã lâu không gặp, em gái thân yêu của chị.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện