Tần Diệp dần dần lui về sau, Tần Hoài Thước tiếp quản Tần thị, nhưng thời đại này thay đổi từng ngày, các đối thủ cạnh tranh của Tần thị nhanh chóng xuất hiện.
Dù Tần Hoài Thước có là thiên tài kinh doanh đi chăng nữa, cũng khó lòng chống lại thời đại, Tần thị dần trở nên suy yếu.
Còn Tần Tư Vũ, cô ta đã sinh một đứa, nhưng tôi nghe nói Hạ Phạm không phải là người tốt, có những người đàn ông như rượu lên men, nhìn thì có vẻ ổn nhưng ngửi mới biết đã hỏng rồi.
Họ từng yêu nhau đầy sóng gió, nhưng qua năm này tháng nọ, lãng phí thời gian của nhau.
Nhưng đây chỉ là quan điểm của tôi, mong cầu của tôi và Tần Tư Vũ cuối cùng cũng khác nhau.
Cuộc sống hiện tại của cô ta, không khác gì so với những gì cô ta đã miêu tả với tôi khi đứng dưới bậc thang năm mười mấy tuổi.
Đời sống vật chất của cô ta vẫn là đích đến mà nhiều người không thể chạm tới.
Sau này, một trong những kết quả nghiên cứu của tôi được công bố, Tần Diệp nhân cơ hội đó công khai thân phận của tôi, khoảng thời gian đó họ liên lạc với tôi rất nhiều, hy vọng tôi quay về tham dự tiệc mừng thọ của Tần Diệp.
Rõ ràng, Tần Tư Vũ đã trở thành người bị bỏ rơi trong vở kịch khôi hài này.
Sau khi Tần Diệp cân nhắc, hoặc có lẽ từ cuộc khủng hoảng trước đó của Tần thị, đã nhận ra ông ta muốn mở rộng mạng lưới quan hệ trong giới chính trị, có một người con gái làm nghiên cứu khoa học, là một nước cờ mở đầu rất tốt.
Tôi nhận được một tin nhắn đến muộn từ Tần Tư Vũ, mang theo bất mãn và oán hận.
[Cô thắng rồi.]
Tiếc là Tần Diệp không biết rằng, những thành quả nghiên cứu không thể công khai của tôi đã định đoạt tôi không phải là người cha ruột như ông ta có thể chi phối được.
Tôi thẳng thừng chặn ông ta, nhìn thấy ông ta chỉ khiến tôi khó chịu.
Sau đó, Tần Hoài Thước muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng là những lời tôi không muốn nghe nên tôi cho cả hai cha con họ cùng vào danh sách chặn.
Tôi đắm chìm vào công việc, cho đến khi cả lãnh đạo và đồng nghiệp cũng bắt đầu lo lắng cho đời sống cá nhân của tôi.
“...”
Tôi chỉ có thể nói với họ, trong lòng tôi chỉ có nghiên cứu khoa học, tôi đã quyết định dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp này.
Những năm qua, bên cạnh tôi đã xuất hiện không ít người đàn ông ưu tú, họ rất tốt, chỉ là trong cuộc đời tôi, khó lòng lại xuất hiện khoảnh khắc rung động một lần nữa.
Ông lão mặc đạo bào từng nói với tôi, kiếp này chính là kiếp sau của tôi.
Vì vậy nên tôi mới có thể dung hợp ký ức của “Tần Diệu Đồng”, cảm nhận những gì cô ấy cảm nhận, chỉ là ký ức kiếp trước cũng đã dung hợp vào.
Tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian để hòa hợp với thời đại này.
Những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng tôi mua vài bông hoa về nhà trồng, cũng muốn nuôi thú cưng nhưng tôi quá bận rộn, sợ không chăm sóc được chúng.
Về sau, tôi cũng nhận học trò, nhìn những khuôn mặt còn non nớt chưa từng trải của họ, tôi lại chợt hoài niệm về chính mình ngày xưa.
Tôi không phải người nghiêm khắc, nhưng là người cẩn thận, những học trò đáng yêu của tôi đã phải chịu không ít khổ cực dưới tay tôi.
Nhưng họ đều là những người trẻ tuổi xuất sắc.
Tôi đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng lý thuyết, sau lưng là lá cờ đỏ sao vàng.
Chúng tôi đều đang kể chuyện xưa với thế hệ này.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ngoại truyện - Góc nhìn của Chu Tự
Tôi và Diệu Đồng quen nhau từ nhỏ, cha cô ấy từng dạy tôi viết chữ.
Diệu Đồng từ nhỏ đã là một cô gái có chính kiến, cô ấy xinh đẹp nhưng không chỉ là đẹp bên ngoài.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chứng kiến đất nước lâm nguy, nhìn thấy dân chúng khổ cực, dù bất mãn nhưng bất lực.
Cha cô ấy đã quyên góp rất nhiều tài sản nhưng vẫn không đủ.
Cha mẹ tôi sau đó lên phía bắc làm ăn, cung cấp lương thực cho quân đội.
Cô ấy nói muốn đi du học, để ngắm nhìn phong cảnh của những đất nước khác.
Lúc ấy khắp nơi đều nguy hiểm, cha mẹ tôi quyết định đưa cả tôi và cô ấy ra nước ngoài.
Khi chúng tôi chớm biết yêu, cũng đã từng học theo người khác mà lén hôn nhau trong đêm hè.
Cô ấy giống như tia sáng trong cuộc đời tôi, khiến tôi không kìm lòng được mà tiến lại gần, rồi yêu cô ấy say đắm, yêu một người tuyệt vời đến thế.
Sau này, chúng tôi vượt qua bao khó khăn để trở về nước.
Chúng tôi hứa hẹn trọn đời bên nhau.
Chỉ là chiến tranh bùng nổ khắp nơi, dù cùng một chiến tuyến nhưng chúng tôi vẫn phải chấp nhận chia ly tạm thời.
Tôi bị lộ trong một nhiệm vụ bảo vệ dân thường chạy trốn.
Cái c.h.ế.t đến gần sát tôi.
Trước khi mất đi ý thức, tôi cầu nguyện rằng Diệu Đồng của tôi sẽ được thấy một đất nước không còn chiến tranh trong tương lai.
Một người tuyệt vời như cô ấy, chắc chắn sẽ có những người khác ái mộ.
Cô ấy sẽ gặp được người tốt hơn.
Nếu nói tôi còn điều gì tiếc nuối, có lẽ là đã quá lâu rồi tôi không được gặp cô ấy, thật mong có thể gặp lại, dù chỉ một lần.
- Hết -