Lục Thư Cẩn đứng lặng trong từ đường phụ của Tiêu gia, nơi rộng lớn và trang nghiêm, được xây dựng hoành tráng to bằng nửa phủ Liễu gia. Trong gian đường trống trải, mọi âm thanh dù nhỏ đều vang vọng, nhất là trong tiết đông lạnh giá này, không gian càng thêm phần lạnh lẽo.
Trên các bàn thờ xếp ngay ngắn, bài vị của tổ tiên Tiêu gia được đặt trang trọng, trước mỗi bài vị là một lư hương đầy tro tàn, cả gian phòng nồng nặc mùi đàn hương.
Lục Thư Cẩn ngồi bất động trên bồ đoàn, mắt ngân ngấn lệ, hướng ra phía cửa sổ.
Bên cửa sổ, vị đại tướng quân vang danh thiên hạ được muôn người kính ngưỡng, đang cúi người, mông chổng lên, ghé mắt nhìn qua khe cửa, không ngừng đổi tư thế để thay đổi góc nhìn trông chẳng khác gì một tên trộm.
Lục Thư Cẩn chẳng hiểu ông đang làm gì.
Tiêu Vân Nghiệp hung hăng lôi nàng đến từ đường, sau khi đóng cửa lại, ông chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài qua khe cửa. Lục Thư Cẩn sợ đến chân mềm nhũn, thấy Tiêu Vân Nghiệp không để ý đến mình nữa bèn ngồi xuống bồ đoàn, lặng lẽ chờ đợi.
Tiêu Vân Nghiệp nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng rời khỏi cửa sổ. Khi quay lại, thấy Lục Thư Cẩn đầy nước mắt, ông khựng bước lộ vẻ kinh ngạc.
Rồi ông khom người bước tới, khẽ hỏi: “Sao thế, con trai, khóc gì vậy?”
Lục Thư Cẩn ngẩn người, không hiểu sao vị đại tướng quân này lại thay đổi nhanh như thế. Vừa nãy ngoài kia, ông còn hung dữ như muốn đánh nàng một trận, vậy mà giờ đây lại mang một bộ mặt hoàn toàn khác.
Nàng không đáp, chỉ cúi đầu lau nước mắt.
Tiêu Vân Nghiệp nửa quỳ trước mặt nàng, đưa tay xoa đầu nàng, mắt đầy yêu thương. “Ta biết, chắc hẳn trong những ngày ta không ở Vân Thành, con đã chịu không ít khổ cực. Vất vả cho con rồi. Tuy ta ở tận kinh thành, nhưng lòng ta luôn hướng về con, thường muốn về thăm con. Con còn nhỏ mà đã lợi hại như thế, quả là niềm tự hào của ta.”
Nói đoạn, Tiêu Vân Nghiệp chợt rơi hai giọt lệ, ôm chặt Lục Thư Cẩn vào lòng, xoa đầu nàng. “Có phải nhớ cha không? Giờ cha đã về, sẽ ở bên con thật tốt.”
Đôi tay Tiêu Vân Nghiệp rắn chắc, ôm nàng chặt đến mức nàng suýt không thở nổi, ép nàng vào lồ ng ngực vững chãi. Lục Thư Cẩn ngỡ ngàng, chưa từng quen với tình cảm cha con nồng ấm và bất ngờ như thế.
Nàng chưa từng biết đến tình phụ tử, không ngờ vòng tay cha lại mạnh mẽ đến vậy, mùi hương trên người cha tựa như ngọn núi lớn, khi ôm nàng, từng tiếng “con ta” vang bên tai khiến Lục Thư Cẩn nhớ đến người cha nàng chưa từng gặp.
Nàng nghĩ, dù cha nàng không có thân thể cường tráng như Tiêu đại tướng quân, chắc chắn cũng sở hữu đôi tay rắn rỏi, bàn tay thô ráp và tình yêu thương dành cho con cái chẳng kém phần sâu đậm.
Lục Thư Cẩn bật khóc nức nở ôm chặt Tiêu Vân Nghiệp không buông.
Một già một trẻ ôm nhau khóc trong từ đường một lúc, Tiêu Vân Nghiệp lau nước mắt, đứng dậy nói: “Như lệ cũ, con ở lại từ đường hai canh giờ rồi ra ngoài. Ta đi xem trong phủ này lại có thêm bao nhiêu gian tế mới.”
Tiêu Vân Nghiệp rời đi, để lại Lục Thư Cẩn một mình trong từ đường Tiêu gia.
Những bài vị kia không phải tổ tiên của nàng, ở nơi như thế này nàng không khỏi sợ hãi. Lục Thư Cẩn ngồi một lúc, lòng vẫn bất an, bèn quỳ xuống dập đầu mấy cái trước tổ tiên Tiêu gia, lòng mới yên ổn đôi phần.
Chẳng bao lâu, cửa từ đường lại bị đẩy ra. Lục Thư Cẩn giật mình ngoảnh lại, thấy Trần Ngạn thò nửa đầu vào, vẫy tay với nàng, khẽ gọi: “Thiếu gia”
Lục Thư Cẩn nghi hoặc bước tới, thấy ngoài cửa từ đường còn có hai vị phu nhân ăn mặc sang trọng mà nàng gặp hôm qua. Một người cầm áo choàng lớn, người kia lấy từ hộp thức ăn của kẻ hầu một chiếc bát sứ tinh xảo.
Vị phu nhân cầm áo choàng khoác lên người nàng, nói: “Trời lạnh, chớ để bị cảm trong này. Cha ngươi xưa nay thương ngươi, cứ nhận lỗi với lão gia, quỳ một lát là được, ngàn vạn lần đừng bướng.”
Người còn lại đưa bát sứ tới, nói: “Nào, uống hai ngụm canh yến sào phù dung để làm ấm người.”
Lục Thư Cẩn ngây người nhìn chiếc bát, nhận lấy dùng thìa múc một muỗng đưa vào miệng. Canh trơn mượt, thơm ngon, vị ngọt nhạt lan tỏa nơi đầu lưỡi, dòng canh ấm nóng trôi xuống bụng khiến cả người nàng dễ chịu.
Nhìn những người trước mặt, Lục Thư Cẩn nghĩ, Tiêu Cẩn ngang ngược kiêu ngạo cũng là lẽ thường, bởi chàng lúc nào cũng được bao bọc trong tình yêu thương, lớn lên trong sự cưng chiều.
Nàng uống hết bát yến sào, hai vị phu nhân dặn dò thêm vài câu, rồi cùng nhau rời đi.
Lục Thư Cẩn trở lại, ngồi trong từ đường. Không gian từ đường trống trải, ánh sáng mờ nhạt, cả gian phòng chìm trong bóng tối. Nhưng Lục Thư Cẩn không thấy chán, bởi nàng đã quen với việc một mình ở nơi tĩnh lặng. Dù không có sách để đọc, nàng vẫn có thể ngồi đó thật lâu.
Đó là cuộc sống thường nhật của nàng.
—
Hai canh giờ sau, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Ra ngoài.”
Lục Thư Cẩn đứng dậy, bước ra, thấy Tiêu Cẩn đứng đó. Chàng đã thay áo choàng mực kim, khoác lên người bộ y phục sạch sẽ. Dù là áo của hạ nhân Tiêu phủ, nhưng vẫn đẹp hơn y phục cũ của Lục Thư Cẩn cả ngàn lần khiến chàng trông phấn chấn hơn hẳn.
“Đi thôi, ăn cơm.” Tiêu Cẩn nói.
“Nhưng… cha ngươi chưa cho ta ra ngoài.” Lục Thư Cẩn đứng trong cửa, giọng nhỏ nhẹ.
“Đủ giờ thì ra được.” Tiêu Cẩn nắm cổ tay nàng, dễ dàng kéo nàng ra ngoài, nói: “Sắp đến giờ Dậu rồi, đi ăn cơm nhanh, ăn xong còn có việc phải làm.”
Lục Thư Cẩn đã đói từ lâu, nghe được lời này đương nhiên không phản đối liền đi theo Tiêu Cẩn vào phòng ngủ. Những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ đều được bày trên bàn trong phòng.
Lục Thư Cẩn rửa tay, lau mặt, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Về đến nhà mình, Tiêu Cẩn cuối cùng không còn kén chọn thức ăn, ăn uống lặng lẽ.
Lục Thư Cẩn ăn không được tao nhã như chàng, vừa nhanh vừa vội, khiến Tiêu Cẩn liếc mắt, “Ăn chậm thôi.”
Sợ chàng nổi giận, Lục Thư Cẩn đành chậm lại.
Nhưng từ khi về nhà, tâm tình Tiêu Cẩn đã ổn định hơn, không còn động tí là cáu. Chàng cũng hiểu vì sao Lục Thư Cẩn ăn uống như vậy. Chàng chưa từng ăn những món nàng từng ăn trước đây, nhưng nghĩ đến bữa sáng hôm qua bị chàng đá bay, chắc cũng chẳng ngon hơn thức ăn cho lợn là bao. Thế nên Tiêu Cẩn trở nên khoan dung hơn.
Hầu hết thức ăn trên bàn đều vào bụng Lục Thư Cẩn. Ăn xong, nàng học theo Tiêu Cẩn, súc miệng rửa tay, nghe chàng nói: “Đêm qua ta đã làm lại mọi việc ngươi làm tối đó, nhưng cách không đúng. Hôm nay, ngươi làm lại những việc ta làm tối đó, xem có tìm ra manh mối gì không.”
Lục Thư Cẩn gật đầu, thấy chàng nói có lý.
Theo hành động của Tiêu Cẩn đêm đó, ăn cơm xong, hai người đến hoa viên Tiêu gia.
Giữa tháng Chạp lạnh giá, trăm hoa tàn úa, chỉ có mai đỏ nở rộ, xa xa nhìn thấy những cánh hoa đỏ thắm tụ lại, nổi bật trong tuyết trắng, tạo nên cảnh sắc tuyệt mỹ.
Lục Thư Cẩn mê mẩn, mắt không ngừng nhìn quanh, khiến Tiêu Cẩn phải dừng bước vài lần gọi nàng mau theo kịp.
Hoa viên Tiêu gia rộng lớn, Lục Thư Cẩn bám sát sau lưng Tiêu Cẩn, sợ lạc đường.
Tiêu Cẩn nhớ rõ những việc mình làm đêm đó, lặng lẽ dẫn Lục Thư Cẩn đi trong hoa viên gần nửa canh giờ, rồi đến một khu vực có vòng tròn bao quanh. Chàng sai Trần Ngạn và một tiểu tư canh giữ hai lối ra, rồi bảo người lấy kiếm đến.
Kiếm mang đến là kiếm gỗ, nhẹ hơn kiếm thường. Lục Thư Cẩn cầm lên thấy rất dễ chịu, nhìn thanh kiếm, hỏi: “Lấy cái này làm gì?”
Tiêu Cẩn cầm kiếm gỗ, thử cân nặng, rồi ném lên không trung. Thanh kiếm xoay tròn, được chàng dễ dàng bắt lại. Sau đó, chàng vung kiếm đâm về phía vai nàng, nói ngắn gọn: “Luyện kiếm.”
Lục Thư Cẩn theo phản xạ né sang bên, tránh được nhát kiếm bất ngờ. Nhưng mấy nhát tiếp theo của Tiêu Cẩn, nàng không thể tránh, kiếm gỗ gõ nhẹ vào vai, bụng dưới và đùi nàng, không đau lắm.
Tiêu Cẩn cầm kiếm, nở nụ cười, “Ngươi ngốc sao? Ta ra chiêu chậm thế mà ngươi cũng không tránh được?”
Lục Thư Cẩn ngây người, xoa vai bị kiếm gõ, nhận ra đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Cẩn cười kể từ khi gặp chàng.
“Ta chưa học mấy thứ này.” Nàng chậm rãi nói.
Tiêu Cẩn nghịch kiếm, cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: “Ngươi học theo ta. Đêm đó ta luyện kiếm, tối nay cũng phải luyện.”
Lục Thư Cẩn gật đầu.
Tiêu Cẩn bắt đầu múa kiếm. Lục Thư Cẩn nhìn thân hình mảnh khảnh của chàng như hóa thành giao long linh hoạt, lướt đi trong làn tuyết mỏng, tóc dài tung bay vạt áo phấp phới. Thanh kiếm gỗ trong tay chàng toát lên khí thế mạnh mẽ.
Lục Thư Cẩn nhìn đến mê mẩn. Khi Tiêu Cẩn dừng lại, thu kiếm, quay sang hỏi: “Thế nào, học được chưa?”
Nàng giật mình, nói: “Ngươi nên chậm hơn chút.”
Tiêu Cẩn cau mày, bảo: “Giơ kiếm lên”
Lục Thư Cẩn giơ kiếm lên. Tiêu Cẩn bắt đầu ra chiêu, chia nhỏ động tác. Nàng học theo.
Thân thể này vốn thuộc về Tiêu Cẩn, rắn chắc và mạnh mẽ nhờ luyện võ lâu năm. Dù Lục Thư Cẩn chưa từng cầm kiếm, giờ múa kiếm lại rất thuần thục. Thậm chí, có vài chiêu, cơ thể nàng tự động làm theo bản năng.
Tuyết mịn rơi lất phất, đèn lồ ng treo cao, dưới ánh sáng, hai thiếu niên luyện kiếm. Bầu trời đen kịt, mặt đất trắng xóa, vạn vật tĩnh lặng.
“Thiếu gia, giờ Tuất rồi.” Giọng Trần Ngạn vang lên.
Tiêu Cẩn thu kiếm, thở hổn hển, bước ra ngoài. “Luyện đến đây thôi.”
Lục Thư Cẩn cũng toát mồ hôi, theo Tiêu Cẩn rời đi. Ra khỏi khu vực, Tiêu Cẩn tiện tay ném kiếm gỗ cho Trần Ngạn. Trần Ngạn theo bản năng đón lấy như đã làm hàng ngàn lần, động tác thuần thục.
Nhưng khi thấy người ném kiếm là cô nương hung hãn kia, hắn trợn mắt.
Lục Thư Cẩn không nói gì, bước tới đưa kiếm gỗ cho Trần Ngạn.
“Chuẩn bị nước, bọn ta muốn tắm rửa.” Tiêu Cẩn rút khăn bông từ tay một tiểu tư, lau mồ hôi trên trán và cổ.
“Ngươi…” Trần Ngạn thấy cô nương này tùy tiện sai khiến hạ nhân, bất mãn, định lên tiếng.
Lục Thư Cẩn giơ tay ngăn hắn, nói: “Mau đi.”
Trần Ngạn đành sai người chuẩn bị nước, tiện tay đưa khăn bông cho Lục Thư Cẩn, nói: “Thiếu gia lau mồ hôi, mau vào phòng kẻo mồ hôi nguội, gió thổi sẽ bị cảm.”
Lục Thư Cẩn gật đầu, theo Tiêu Cẩn rời hoa viên.
—
Trở về phòng, nước nóng nhanh chóng được chuẩn bị. Lục Thư Cẩn tắm rửa qua loa, ra ngoài thấy Tiêu Cẩn đã thay y phục, ngồi trong phòng lau tóc. Thấy nàng, chàng liếc mắt nhìn.
“Người đến chưa?” Tiêu Cẩn hỏi tiểu tư bên cạnh.
“Đã đến.” Tiểu tư đáp.
Tiêu Cẩn nói: “Mời người vào.”
Tiểu tư đi ra ngoài. Lục Thư Cẩn ngồi xuống, cũng lau tóc, hỏi: “Ngươi mời ai đến?”
“Người chơi cờ với ngươi.” Tiêu Cẩn đáp.
Người được mời là Quý Thạc Đình. Hắn ngáp dài, mắt nhập nhèm, rõ ràng đã ngủ gật trên đường đến. Vừa vào cửa, hắn đã càu nhàu: “Tiêu Tiểu Tứ, có phải hôm trước thua ta hai ván, hôm nay cố ý trả thù? Giờ này mà còn gọi ta đến chơi cờ?”
Tiêu Cẩn nói: “Có việc nhờ ngươi, mau vào.”
Quý Thạc Đình nghe giọng nữ tử, kinh ngạc trợn mắt, bước vào mới thấy hai người ngồi trong phòng.
“Đây là ai?” Quý Thạc Đình hỏi.
Lục Thư Cẩn không quen biết Quý Thạc Đình, cũng không biết quan hệ giữa hắn và Tiêu Cẩn, nên im lặng.
Tiêu Cẩn ra lệnh cho hạ nhân: “Tất cả ra ngoài, đóng cửa lại.”
Các tiểu tư nhìn Lục Thư Cẩn, thấy nàng gật đầu mới lần lượt rời đi, đóng cửa. Trong phòng yên tĩnh.
Quý Thạc Đình cầm bộ cờ bằng ngọc quý, tò mò bước tới, ánh mắt không ngừng quan sát Tiêu Cẩn, biểu cảm thay đổi liên tục.
“Nhìn ra gì chưa?” Tiêu Cẩn hỏi.
“Ngươi…” Quý Thạc Đình do dự, không trả lời, quay sang Lục Thư Cẩn: “Hôm qua ngươi đi đâu? Sao cả đêm không về?”
Lục Thư Cẩn lặp lại lời nói với Tiêu Vân Nghiệp, chỉ vào Tiêu Cẩn: “Đây là thị nữ ta mua trên đường.”
“Thị nữ?” Quý Thạc Đình lắc đầu, đầy nghi hoặc: “Không đúng, ngươi không mua thị nữ. Với lại… ngươi không giống Tiêu Cẩn.”
“Là ta.” Tiêu Cẩn không giấu Quý Thạc Đình, nói: “Ta và người này hoán đổi thân thể.”
—
Lò sưởi trong phòng cháy rực, Lục Thư Cẩn thấy nóng, cởi áo ngoài, tóc dài cũng khô, được nàng buộc tùy tiện.
Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình đang chơi cờ, Lục Thư Cẩn ngồi bên quan sát.
Quý Thạc Đình nghe chuyện này thì kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, cảm thán thế gian rộng lớn, không gì không có, cũng không quá thất thố.
Hắn nghe kế hoạch của Tiêu Cẩn thấy khả thi, bèn phối hợp chơi cờ.
Nhưng Lục Thư Cẩn không biết chơi cờ, chưa từng động đến thứ này. Tiêu Cẩn bèn chơi với Quý Thạc Đình trước, để nàng quan sát học hỏi.
Hai người vừa chơi vừa trò chuyện, còn Lục Thư Cẩn chỉ chăm chăm nhìn những quân cờ làm từ ngọc quý, thầm cảm thán trên đời lại có thứ xa xỉ đến vậy.
Một ván cờ kéo dài gần nửa canh giờ, cuối cùng Tiêu Cẩn thua. Chàng đứng dậy nhường chỗ để Lục Thư Cẩn chơi với Quý Thạc Đình.
Lục Thư Cẩn sau khi quan sát, đã nắm được bảy tám phần luật chơi, bèn chơi với Quý Thạc Đình.
Tính tình Quý Thạc Đình ôn hòa hơn Tiêu Cẩn rất nhiều, luôn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng trò chuyện với Lục Thư Cẩn, hỏi nàng quê quán, tuổi tác, gia đình.
Lục Thư Cẩn nói chuyện với hắn rất thoải mái, không chút đề phòng, trả lời mọi câu hỏi.
Nhà ở Dương Trấn, năm nay chín tuổi, không cha không mẹ, sống nhờ nhà di mẫu.
Tiêu Cẩn ngồi bên buộc tóc, nghe vậy thì liếc nàng một cái.
Quý Thạc Đình khéo léo chuyển đề tài, vừa nói vừa chơi cờ, dường như cố ý nhường, ván cờ kéo dài nhưng cuối cùng hắn vẫn thắng.
Đêm đó, Tiêu Cẩn chơi hai ván với Quý Thạc Đình. Giờ nhìn lại, thời gian cũng gần giống đêm đó.
Quý Thạc Đình sai người thu bàn cờ, dẫn Tiêu Cẩn và Lục Thư Cẩn lên xe ngựa của mình đến cầm quán mà chàng từng đến đêm đó.
Đêm ở Vân Thành khác hẳn Dương Trấn. Dù đã khuya, một số con phố vẫn tấp nập người qua lại, cửa hàng hai bên đường vẫn mở, tiếng rao bán rộn ràng. Cùng giờ này ở Dương Trấn, e rằng trên đường chẳng có nổi một ngọn đèn.
Lục Thư Cẩn lần đầu thấy nơi náo nhiệt như thế, vén rèm xe nhìn ra ngoài, đầy hứng thú.
“Đông lạnh nên ít người. Nếu là mùa hạ, người trên phố còn đông hơn, mới thật sự náo nhiệt.” Quý Thạc Đình cười nói: “Sau này có dịp, ta sẽ đưa cô nương đi xem đêm hè ở Vân Thành.”
Lục Thư Cẩn quay lại, mỉm cười cảm ơn.
Nhưng nàng biết, sẽ chẳng có “sau này”.
Tiêu Cẩn lặng lẽ ngồi một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cầm quán rất nhanh đã đến, Lục Thư Cẩn vẫn cần người đỡ xuống xe.
Cầm quán xa hoa lộng lẫy, đèn lồ ng ngoài cửa rực rỡ sắc màu, tiếng đàn tiếng sáo từ cửa sổ vọng ra hòa cùng giọng ca uyển chuyển.
Người ra vào tấp nập, đủ mọi lứa tuổi, nam nữ đều có. Nhóm Tiêu Cẩn đứng đây cũng không nổi bật.
Hai người họ rõ ràng là khách quen. Vừa xuống xe đứng trước cửa, lập tức có người tươi cười chạy đến khom lưng sát cánh tay Lục Thư Cẩn, ra vẻ nịnh nọt: “Tiêu thiếu gia đến rồi? Ngoài trời lạnh giá, mau vào trong!”
Lục Thư Cẩn không quen bị vây quanh, không dám động đậy vô thức nhìn Tiêu Cẩn cầu cứu bằng ánh mắt đáng thương.
Tiêu Cẩn bước tới, vung tay: “Tránh ra, đừng cản đường thiếu gia.”
Đám người tản đi, Tiêu Cẩn tiến lên đứng cạnh Lục Thư Cẩn, nói: “Chẳng cần làm gì, vào nghe nhạc là được.”
Lục Thư Cẩn gật đầu, theo Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình bước vào chốn phồn hoa tựa tiên cảnh này.
Những cô nương lộng lẫy, những nhạc cụ đắt tiền, tiếng đàn du dương hòa quyện, tạo nên giai điệu độc đáo, không gian náo nhiệt khác thường.
Quý Thạc Đình đi trước, sắp xếp một gian phòng thanh nhã, gọi các cô nương chơi nhạc. Mọi người lên lầu, cởi giày, ngồi trên thảm mềm mại.
Cửa mở, một nhóm thiếu nữ ăn mặc rực rỡ mang trà thơm và bánh ngọt vào, một nhóm khác ôm đàn tỳ bà, cổ cầm, sáo trúc, ngồi sau bức rèm đỏ.
Cửa đóng lại, tiếng nhạc vang lên, cả gian phòng tràn ngập giai điệu nhẹ nhàng, linh động. Lục Thư Cẩn không hiểu nhạc, nhưng thấy dễ nghe, bất giác ôm gối, đặt cằm lên tay, chăm chú lắng nghe.
Tư thế này kỳ lạ, Tiêu Cẩn không chịu nổi, đưa tay sờ lưng nàng, không biết bấm vào chỗ nào trên cột sống. Lục Thư Cẩn đau điếng, vô thức ngồi thẳng, quay lại bắt gặp ánh mắt trừng của chàng.
Nàng vội ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
Có lẽ gian phòng quá ấm, trà ngọt dễ uống, hoặc tiếng nhạc quá mê hoặc, Lục Thư Cẩn cảm thấy mọi thứ đều thoải mái chưa từng có. Nàng dựa vào gối mềm, từ từ ngủ thiếp đi.
Tiêu Cẩn đang nói chuyện với Quý Thạc Đình, chợt thấy vai nặng trĩu. Quay lại, hóa ra người bên cạnh đã ngủ, đầu tựa vào vai chàng, tay vẫn cầm một miếng bánh hình lưỡi liềm.
Quý Thạc Đình thấy, khẽ nói: “Chắc mệt lắm rồi, ngươi hẳn đã hành nàng không ít.”
Tiêu Cẩn cau mày, nghĩ mình hành gì chứ?
Nhớ lại từ hôm qua đến nay, đúng là chàng luôn gây rối, động tí là nổi giận, còn đánh nàng một quyền. Nhưng nàng tính tình ôn hòa, dù chàng giận dữ thế nào nàng vẫn lặng lẽ, ít nói, chỉ biết thuận theo.
Nghĩ vậy, Tiêu Cẩn không giận nàng nữa, miễn cưỡng để nàng tựa vai mình một lát.
Đến cuối giờ Hợi, Tiêu Cẩn gọi Lục Thư Cẩn dậy. Ba người rời cầm quán, mỗi người về nhà.
Lục Thư Cẩn ngáp dài, ra khỏi cầm quán thấy lạnh, bèn kéo chặt áo choàng, chui vào xe ngựa, mí mắt nặng trĩu, trở về Tiêu phủ.
Nàng chỉ muốn mau chóng leo lên giường ngủ, nhưng Tiêu Cẩn theo nàng vào phòng, nói: “Giờ chưa phải lúc ngủ.”
Chàng quen thuộc đi đến giá sách, lấy một quyển sách ném cho Lục Thư Cẩn. “Đọc sách, đọc xong rồi ngủ.”
Mắt Lục Thư Cẩn đã díu lại, mí mắt đánh nhau, nào còn sức đọc sách. Nhưng không dám cãi lời Tiêu Cẩn, nàng ôm sách ngồi xuống ghế mềm.
Nơi này không phải căn phòng ẩm thấp của nàng, không chỉ có một ngọn nến, cũng chẳng phải ghế gỗ cứng nhắc.
Mỗi khoảnh khắc ở đây đều dễ chịu, khiến cơn buồn ngủ càng thêm mãnh liệt.
Nàng nheo mắt, bắt đầu nghiêng ngả.
Tiêu Cẩn bước tới, đẩy nhẹ đầu nàng. Nàng thuận thế ngã xuống, mắt nhắm nghiền.
“Dậy!” Tiêu Cẩn kéo tay nàng, lôi nàng dậy, quay sang hạ nhân: “Chuẩn bị nước lạnh.”
Lục Thư Cẩn mở mắt nhìn chàng, uể oải.
“Giờ nàng chưa được ngủ, chưa đến giờ. Đọc xong sách rồi ngủ.” Tiêu Cẩn nói.
Lục Thư Cẩn ậm ừ, cầm sách lên trông như sắp ngủ đến nơi.
Tiểu tư mang nước lạnh đến. Tiêu Cẩn nhúng khăn bông, vắt nửa khô, bước đến bên Lục Thư Cẩn, một tay giữ gáy nàng tay kia áp khăn ướt lên mặt nàng.
Cái lạnh xâm chiếm, xua tan cơn buồn ngủ. Lục Thư Cẩn kêu lên, Tiêu Cẩn rút khăn, hỏi: “Tỉnh chưa?”
Nàng gật đầu lia lịa, tỉnh rồi, tỉnh rồi!
Tiêu Cẩn cầm sách, ngồi bên nàng cùng đọc.
Nội dung sách khá hấp dẫn, Tiêu Cẩn đọc chăm chú, tinh thần tỉnh táo. Nhưng Lục Thư Cẩn không hứng thú, chẳng bao lâu buồn ngủ lại ập đến, nàng không trụ nổi nghiêng người ngủ thiếp.
Thấy nàng ngủ say, Tiêu Cẩn sai tiểu tư mang nước nóng, rửa chân cho Lục Thư Cẩn.
Nàng mấy ngày nay vất vả, ngay cả khi ngâm chân nước nóng cũng mơ màng, không tỉnh.
Sau đó, nàng được đỡ lên giường, vô thức kéo chăn đắp, ngủ ngon lành.
Một khắc sau, đèn trong phòng tắt. Tiêu Cẩn lên giường, nằm cạnh Lục Thư Cẩn, mỗi người đắp một góc chăn.
—
Sáng hôm sau, Lục Thư Cẩn tỉnh dậy đầu tiên. Tiếng chim hót khiến nàng mở mắt, thấy hoa văn tinh xảo trên trần giường. Quay sang, nàng thấy chính mình nằm bên cạnh.
Lại thất bại. Đó là ý nghĩ đầu tiên của nàng.
Xong rồi, vị Tiêu thiếu gia này chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, biết đâu còn đánh người!
Lục Thư Cẩn sợ hãi, lén lút ngồi dậy, định tranh thủ lúc Tiêu Cẩn chưa tỉnh để chuồn đi trước.
Nhưng nàng vừa động, lông mi Tiêu Cẩn khẽ rung, hơi thở nhẹ đi như sắp tỉnh.
Lục Thư Cẩn giật mình, vội nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chẳng bao lâu, Tiêu Cẩn tỉnh dậy, ngồi lên, im lặng hồi lâu.
Lục Thư Cẩn căng thẳng, không dám nhúc nhích, sợ chàng trút giận lên mình.
Nằm cứng đờ một lúc, nàng nghe Tiêu Cẩn nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa, dậy đi.”
Lục Thư Cẩn mở bừng mắt, “Sao ngươi biết?”
“Ngươi căng thẳng đến mức toát mồ hôi.” Tiêu Cẩn vừa xuống giường, vừa khoác áo ngoài treo đầu giường, nói: “Còn một cách cuối cùng.”
Lục Thư Cẩn ngồi trên giường, ôm chăn nhìn chàng, “Là gì?”
“Về Dương Trấn.”
“Ai về?”
“Đương nhiên là ta.” Tiêu Cẩn nói: “Ta về đó, ở cái ổ chó của ngươi làm lại mọi việc ngươi làm đêm đó. Đồng thời, ngươi ở Tiêu phủ, lặp lại hành động của ta đêm đó. Chúng ta cùng tái hiện đêm trước khi hoán đổi thân thể. Đây là cách cuối cùng. Nếu vẫn thất bại, ta sẽ nói với cha ta, để ông nghĩ cách.”
Lục Thư Cẩn lặng lẽ nghe, không phản đối lời chàng.
“Ngươi khởi hành khi nào?” Nàng hỏi.
“Sáng nay, sau khi ăn sáng.”
“Có thể đợi một chút không?”
Tiêu Cẩn đã mặc xong áo, quay lại nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi.
“Ta nhớ ở Vân Thành có một ngôi chùa nổi tiếng, gọi là Ninh Hoan Tự. Trước khi đi, ta muốn đến xem một lần.” Lục Thư Cẩn nói: “Ngươi có thể đi cùng ta không?”
Tiêu Cẩn đáp: “Để sau này.”
Lục Thư Cẩn lắc đầu, “Hôm nay thôi. Ta chỉ muốn nhìn một lần, không mất nhiều thời gian.”
Tiêu Cẩn thấy nàng kiên quyết, nghĩ nếu cách này thất bại, chàng vẫn phải về Tiêu phủ tìm cha. Đến lúc đó, sẽ có thời gian đến Ninh Hoan Tự. Hoặc, chàng chẳng có nghĩa vụ phải đồng ý với nàng.
Nhưng nhìn nàng ngồi trên giường, ôm chăn, dù mang gương mặt của Tiêu Cẩn, lại lộ ra biểu cảm hoàn toàn khác.
Tiêu Cẩn động lòng, gật đầu đồng ý.
Dù sao từ đây đến Dương Trấn, đi xe ngựa chỉ mất ba canh giờ, ăn trưa xong khởi hành cũng kịp.
—
Trên đường đến Ninh Hoan Tự, Lục Thư Cẩn vẫn im lặng như thường lệ, nàng luôn là người ít nói.
Tiêu Cẩn cũng chẳng nói gì, ngồi đối diện nàng. Đến chân núi Ninh Hoan Tự, chàng mới hỏi: “Ngươi đến Ninh Hoan Tự để cầu gì?”
Lục Thư Cẩn nhìn chàng, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Cầu ánh sáng.”
Tiêu Cẩn nhíu mày, người đời thường cầu sức khỏe, bình an, phú quý, đây là lần đầu chàng nghe ai cầu ánh sáng.
Nhưng chàng không hỏi thêm, Lục Thư Cẩn cũng không giải thích, trong xe lại tĩnh lặng.
Đến cổng Ninh Hoan Tự, hai người xuống xe. Hôm nay chùa không đông, không chen chúc. Lục Thư Cẩn và Tiêu Cẩn sóng vai bước vào.
So với hai năm trước, chùa không thay đổi nhiều. Lục Thư Cẩn nhìn từ ngoài vào trong, từng chút tái hiện ký ức.
Hương khói lượn lờ, mang theo lời cầu nguyện của mọi người bay lên trời. Lục Thư Cẩn nhớ lại nơi đó trong ký ức, men theo con đường đi tới.
Nàng như đi dạo vô định, lại như đang tìm kiếm điều gì. Tiêu Cẩn đi bên cạnh, không giục giã.
Lục Thư Cẩn đi hai vòng mới tìm được gian điện nhỏ. Hai năm trước, chùa đông nghịt, nàng lạc mất di mẫu, theo đám đông đến đây vì thấy nơi này ít người.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng thấy ngay bàn thờ phụng thần tượng ở bên cạnh, bèn quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái.
“Đây là cầu nhân duyên.” Tiêu Cẩn đứng bên, bất ngờ lên tiếng.
Lục Thư Cẩn không biết, nghe chàng nói mới lộ vẻ ngạc nhiên. Dập đầu xong, nàng đứng dậy, chắp tay cúi đầu trước thần tượng.
Làm xong mọi thứ, Lục Thư Cẩn quay ra. Tiêu Cẩn nói: “Ngươi còn nhỏ như vậy, đã cầu nhân duyên rồi.”
Lục Thư Cẩn mỉm cười, ngoảnh lại nhìn tượng thần. Hồi đó, nàng chỉ thấy nơi này ít người, nên đến bái lạy, cầu mong sau này cuộc sống tốt hơn, không ngờ lại bái nhầm thần nhân duyên.
Nàng không nói gì, định rời đi. Tiêu Cẩn lại nói: “Hậu viện chùa có một cây cổ thụ, nơi người ta gửi gắm nguyện vọng. Ngươi có muốn xem không?”
Lục Thư Cẩn đương nhiên muốn, nàng còn lưu luyến không muốn rời Vân Thành.
Tiêu Cẩn dẫn nàng đến hậu viện, đưa nàng một dải lụa đỏ, bảo nàng quấn lên tay, nói: “Chắp tay, nhẩm nguyện trong lòng.”
Lục Thư Cẩn làm theo. Nguyện xong, nàng mở mắt, thấy Tiêu Cẩn đang nhìn mình. “Ngươi cầu gì?”
Lục Thư Cẩn hỏi: “Nói ra còn linh nghiệm sao?”
Tiêu Cẩn không hỏi thêm, lấy dải lụa đỏ, thoăn thoắt trèo lên cây, chọn một cành cao, buộc lụa lên, rồi nhảy xuống, nói: “Đi thôi.”
Lục Thư Cẩn nhìn dải lụa phấp phới trong gió, quay người theo Tiêu Cẩn rời đi.
Ra khỏi Ninh Hoan Tự, Tiêu Cẩn lên xe trước. Lục Thư Cẩn đứng ngoài, lấy từ tay áo một quẻ.
Đó là quẻ nàng mang từ Liễu trạch ở Dương Trấn, cũng là quẻ hai năm trước, khi nàng gặp Tiêu Cẩn lần đầu ở Ninh Hoan Tự.
Quẻ được giữ cẩn thận, dù đã cũ, vẫn thấy rõ hai chữ—Đại Cát.
Là thượng thượng ký.
Nàng nhìn một lần, cất lại, rồi lên xe.
Về Tiêu phủ, trước khi xuống xe, Lục Thư Cẩn hỏi Tiêu Cẩn: “Sau này chúng ta còn gặp lại không?”
Tiêu Cẩn đang định xuống, khựng lại, quay nhìn nàng.
Nhưng chưa kịp trả lời, Lục Thư Cẩn nói: “Ta hỏi vu vơ thôi.”
Nàng sợ câu trả lời, dù là dối trá hay từ chối.
Vào Tiêu phủ, Tiêu Cẩn ăn xong liền lên đường. Lục Thư Cẩn trở về phòng, đóng cửa không ra ngoài.
Đêm đến, nàng ăn tối, tắm rửa, leo lên giường ngủ. Cách mà Tiêu Cẩn nói, nàng không làm.
Quý Thạc Đình được sắp xếp đến chơi cờ với nàng, cũng bị nàng sai người mời về. Nàng nằm trong chăn ấm, nhìn hoa văn tinh xảo trên trần, từ từ ngủ thiếp.
Nàng biết chẳng cần làm gì. Sáng mai tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Giống như que ký kia, chữ viết biến mất, rồi lại xuất hiện một cách kỳ diệu.
—
Cái lạnh xâm nhập cơ thể, xương cốt đau nhức. Lục Thư Cẩn trong mơ cảm thấy khó chịu, mở mắt trong giá rét.
Trời tờ mờ sáng, căn phòng tối đen. Nàng co ro, tay chân lạnh buốt, chân khẽ động đã đau nhức.
Trở về rồi.
Lục Thư Cẩn nghĩ.
Hai ngày qua tựa như giấc mộng hoàng lương. Nàng lại ở trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, ngủ trên giường gỗ cứng và chăn ẩm ướt.
Lục Thư Cẩn nằm một lúc, không ngủ lại được. Nàng lau nước mắt, ngồi dậy, mặc bộ áo bông Tiêu Cẩn mang từ Tiêu phủ về. Đây là bằng chứng duy nhất chứng minh hai ngày tiên cảnh kia không phải mơ.
Dù sao cũng có bộ áo ấm. Lục Thư Cẩn tự an ủi.
Nàng dậy, ra sân múc nước, nhóm lửa nhỏ đun nóng, rửa tay rửa mặt cơ thể mới ấm lên, xua tan cái lạnh.
Nàng lấy cây nến cuối cùng, rồi lại cất đi.
Chờ trời sáng thêm chút, tiết kiệm nến vậy.
Lục Thư Cẩn đút tay vào áo, ngồi trên bậc cửa như mọi ngày, ngẩng đầu nhìn trời, chờ mặt trời mọc, chờ ánh sáng đến.
Ngồi một canh giờ, trời sáng rõ. Lục Thư Cẩn lấy sách ra đọc, chờ nha hoàn mang bữa sáng.
Nàng biết mình sẽ không gặp lại Tiêu Cẩn. Cả đời này, nàng e khó rời Dương Trấn. Dù có đến được Vân Thành, cũng khó gặp chàng.
Chàng là nhi tử của đại tướng quân, tương lai hoặc vào kinh làm quan, hoặc như cha chàng, chinh chiến sa trường, phong hầu bái tướng. Đó là điều Lục Thư Cẩn cả đời cũng không đuổi kịp.
Nhưng dưới cây cổ thụ ở Ninh Hoan Tự, khi quấn dải lụa đỏ, nàng vẫn tham lam cầu mong được gặp lại Tiêu Cẩn.
Gặp lại thượng thượng ký của nàng.
Có lẽ vì lùm xùm hai ngày trước, Liễu Tuyên Lực chưa hiểu rõ chuyện nàng quen thiếu gia Tiêu gia, nên bữa sáng đổi thành thức ăn bình thường, không còn cháo loãng hay bánh bao cứng.
Nàng ăn xong, nhặt cành cây, viết chữ trên đất.
Nhưng không phải nét chữ thường ngày của nàng, mà là bắt chước chữ của Tiêu Cẩn. Hôm đó, nàng nhìn chữ chàng, ghi nhớ trong đầu, giờ tỉ mỉ mô phỏng từng nét.
Trong sân nhỏ này, chỉ có Lục Thư Cẩn, không ai quấy rầy.
Như mọi khi, viết chữ mệt thì đọc sách, đọc mệt thì ngẩng đầu nhìn trời, ngắm tuyết rơi, hoặc nhìn băng treo dưới mái hiên.
Tuyết rơi, năm cũ sắp qua, năm mới đến, Lục Thư Cẩn lại lớn thêm một tuổi.
Nàng muốn mau lớn lên.
Ăn trưa xong, Lục Thư Cẩn mặc áo, leo lên giường cứng, ngủ trưa.
Ngủ làm cơ thể ấm lên, nàng không còn thấy lạnh, thoải mái hơn.
Không biết ngủ bao lâu, tiếng gõ cửa khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Nàng dụi mắt, xuống giường, mở cửa, thấy nha hoàn thường mang cơm đứng đó.
“Có chuyện gì?” Lục Thư Cẩn ngáp hỏi.
“Cô nương, ngoài cửa có người tìm cô.” A hoàn nói.
Lục Thư Cẩn sững người, rồi tỉnh hẳn, bước nhanh ra ngoài, dần chạy chậm, lao ra khỏi sân nhỏ đẩy cửa nhìn ra.
Tiêu Cẩn mặc áo choàng trắng, đội ngọc quan, đứng đó.
Chàng đang nhìn đâu đó, nghe tiếng động thì quay lại nhìn Lục Thư Cẩn.
Rồi chàng giơ tay, giữa ngón tay là một quẻ, nói: “Cô nương, nàng làm rơi đồ.”
Lục Thư Cẩn bất ngờ nở nụ cười, mắt cong như vầng trăng, chạy vài bước, ôm chầm lấy chàng, hét lên vui sướng nhưng nước mắt lại rơi.
Tiêu Cẩn giật mình, đẩy vài cái không ra đành thôi, chỉ hỏi: “Đây là gì?”
Lục Thư Cẩn đáp: “Đây là chàng! Là thượng thượng ký của ta!”
—
Lục Thư Cẩn ở Ninh Hoan Tự cầu ba điều ước.
Điều thứ nhất, mong sau này cuộc sống tốt hơn, cụ thể là no đủ, ấm áp, đông không lạnh, hạ không nóng.
Điều thứ hai, cầu ánh sáng, vì nến của nàng sắp hết, mà nàng không có tiền mua mới. Không nến, đêm của nàng chỉ là bóng tối mịt mù.
Điều thứ ba, mong được gặp lại Tiêu Cẩn.
Nay cả ba điều ước đều thành, năm Thừa Tường thứ mười tám, ngày mười bảy tháng Chạp.
Từ đó, đêm của Lục Thư Cẩn có ánh sáng, đông không còn lạnh, và ngày ngày được gặp Tiêu Cẩn.