Chương 4236

Nếu văn minh Thiên Hành không nội chiến thì Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian tuyệt đối không dám ho he gì.

Diệp Quân lại hỏi tổ thạch luân hồi: “Vì sao lại có đại chiến ở thời đại Loạn Cổ?”

Tổ thạch luân hồi: “Một khi không còn ngoại xâm thì sẽ có nội loạn, văn minh nào cũng vậy thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Tổ thạch luân hồi: “Nhưng chuyện của thời Loạn Cổ lại không đơn giản vậy. Theo thủy tổ văn minh Thiên Hành tra ra được, họ chiến đấu với nhau không chỉ để xưng hùng xưng bá mà là để tranh giành thứ gì đấy”.

Diệp Quân tò mò: “Thứ gì mới được?”

Tổ thạch luân hồi: “Ai biết”.

Diệp Quân: “Vậy ngươi biết những gì?”

Tổ thạch luân hồi: “Ta nói thì ngươi có cho ta vào tháp không?”

Diệp Quân nghe vậy thì đen mặt.

Nói tới nói lui vẫn chỉ là để vào tháp thôi!

Nhất Niệm mỉm cười: “Ta cũng muốn biết nữa, tổ thạch”.

Cô ấy tuy là người của văn minh Thiên Hành nhưng cấp bậc trước kia rất thấp, không thể tiếp xúc với những bí mật sâu xa. Tổ thạch luân hồi thì lại là vật nòng cốt nhất của cả văn minh.

Viên đá nghe Nhất Niệm mở miệng thì không dám trá lời, vội vàng lấy lời: “Được được, để ta nói cho cô. Thời không Loạn Cổ bị đánh nát, chia thành ba nơi: một là chiến trường Loạn Cổ, hai là tổ địa Loạn Cổ, ba là vũ trụ Vô Gian”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vũ trụ Vô Gian?”

Tổ thạch luân hồi: “Đúng thế. Thiên Hành Chủ đời này đi đến đó là để điều tra văn minh thời Loạn Cổ, không ngờ lại bị nhốt ở bên trong”.

Diệp Quân nhìn trận đại chiến đằng xa: “Thiên Hành Chủ bị giam cầm, vũ trụ Vô Gian lại thả ra… Xem ra họ và Ác Đạo Minh chuẩn bị ra tay với văn minh Thiên Hành đấy”.

Tổ thạch luân hồi xót xa: “Đúng thế, vậy mà hai người mạnh nhất kia lại còn đang đánh nhau chứ…”

Diệp Quân ngước nhìn lên. Trực giác mách bảo rằng cường giả vũ trụ Vô Gian đang ẩn nấp trong bóng tối làm ngư ông đắc lợi.

Hắn nói: “Tháp gia, điều tra xem”.

Một hồi sau, Tiểu Tháp nói: “Đang nấp”.

Diệp Quân: “Nấp ở đâu?”

Tiểu Tháp: “Đương nhiên là trong bóng tối rồi”.

Diệp Quân đen mặt.

Thôi xong.

Tháp gia không theo kịp thời đại nữa rồi!

Bên kia.

Vu Dịch cáu kỉnh nhìn chiến trường Loạn Cổ: “Không ngờ phải làm cách này mới mở được vùng thời không này ra”.

Ông lão đi theo sau thì thầm: “Đúng là bất ngờ, thì ra phương pháp của chúng ta đó giờ đều sai hết cả”.

Rồi nhấc mắt nhìn hai người đang đại chiến: “May là Phục Võ ôm hận với văn minh Thiên Hành, bằng không nếu họ liên thủ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện