Chương 4216

Nhất Niệm nhỏ giọng nói: “Thiên Hành Chủ là Tịnh An”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành im lặng.

Nhất Niệm lại nói tiếp: “Nhưng ta sẵn lòng làm quan chấp hành đứng đầu”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Được rồi, vậy bây giờ, mời cô đọc bản tuyên bố nhậm chức của quan chấp hành đứng đầu ở đây”.

Nhất Niệm nhìn vào Tịnh An đang ngày càng yếu ớt hơn trong vòng tay mình, cô ta chậm rãi giơ tay phải lên: “Ta là Nhất Niệm, xin thề với trời, sống với ý chí của mình, không sợ hãi trước mặt kẻ thù mạnh, bảo vệ mọi người, thà chết chứ không khuất phục… Chỉ cần ở sau lưng ta có Tịnh An, ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng…”

Ầm!

Trong nháy mắt, từ bên trong cây sinh mệnh Thiên Hành, một ấn sinh mệnh mạnh mẽ chui vào giữa chân mày của Nhất Niệm, khí tức của Nhất Niệm ngay lập tức điên cuồng tăng vọt.

Truyền thừa của cây sinh mệnh Thiên Hành!

Lúc này, một luồng sức mạnh dịu dàng nâng Tịnh An trong vòng tay của Nhất Niệm lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhất Niệm, Tịnh An bị đưa vào bên trong cây sinh mệnh Thiên Hành.

Giọng nói ấm áp của cây sinh mệnh Thiên Hành vang lên: “Nhất Niệm, nền văn minh Thiên Hành trông cậy vào cô”.

Nhất Niệm im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

Tổ địa của nền văn minh Thiên Hành.

Khoảnh khắc nhìn thấy Phục Võ đi vào bên trong tổ địa, tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành lập tức tuyệt vọng.

Nếu tổ địa bị phá hủy thì cho dù nền văn minh Thiên Hành có cây sinh mệnh Thiên Hành cũng vô dụng.

Tổ địa và cây sinh mệnh Thiên Hành không đều thể thiếu!

Bây giờ nền văn minh Thiên Hành sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn sao?

Lúc này, có một người đột nhiên nói: “Mọi người nhìn kìa…”

Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành lần lượt nhìn về hướng tổ địa, Phục Võ ngừng bước lại.

Có một cô gái đang đứng trước mặt bà ta!

Nhất Niệm!

Nhìn thấy Nhất Niệm đứng ra, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều sửng sốt, ngay sau đó đều trở nên phức tạp.

Cách đây không lâu, nền văn minh Thiên Hành suýt chút nữa đã giết chết Nhất Niệm, nhưng bây giờ, Nhất Niệm lại đứng ra… một cảm giác áy náy bắt đầu lan ra từ sâu trong lòng rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành.

Phục Võ nhìn chằm chằm vào Nhất Niệm, không nói câu nào, giờ phút này, bà ta chỉ có một suy nghĩ: Hủy diệt nền văn minh Thiên Hành.

Kẻ nào cản thì giết kẻ đó!

Nhất Niệm bỗng nói: “Bà không sai”.

Phục Võ cau mày lại.

Nhất Niệm nhẹ nhàng nói: “Cách đây không lâu, ta từng dẫn một người đàn ông của nền văn minh bên ngoài đến đây, bọn họ cũng không cho phép bọn ta ở bên nhau, còn suýt chút nữa đã giết bọn ta”.

Phục Võ nói: “Là kiếm tu đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện