Chương 4175

Nói rồi cô ta cất kiếm ra sau lưng, quay người đi về hướng xa xa.

Diệp Quân cũng vội vàng cất kiếm rồi đi theo.

Hai người đi về phá ánh sáng nơi xa.

Diệp Quân nhìn Tuế Tuế bên cạnh rồi nói: “Tiền bối, người có phải bản thể không?”

Tuế Tuế nhìn hắn khẽ cười: “Ngươi đang muốn hỏi ta còn sống hay đã chết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Tuế Tuế cười tinh nghịch: “Bí mật”.

Diệp Quân: “…”

Tuế Tuế nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Mỗi đời quan chấp hành đứng đầu đều có trách nhiệm của mình, ta cũng có trách nhiệm của ta”.

Trách nhiệm!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phương xa, sao hắn lại không có trách nhiệm của mình chứ?

Tuế Tuế đột nhiên nói: “Ta hơi tò mò, ngươi không phải quả thì vì sao người ngoài kia lại cho ngươi vào đây? Chắc chắn có nguyên nhân gì đó đúng không?”

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, đáp lời: “Ta thành thân với một người ở đây”.

Tuế Tuế chợt mở to mắt: “Ồ hổ?”

Diệp Quân: “…”

Tuế Tuế nhìn thẳng vào Diệp Quân, đôi mắt to chớp chớp: “Thật hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Tuế Tuế giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”

Diệp Quân: “…”

Tuế Tuế lại nói: “Nền văn minh của ta khá kiêu ngạo, thật ra người chỗ này của chúng ta cũng rất kiêu ngạo, vì thế bọn ta rất bài trừ ngoại tộc, có phần coi thường nền văn minh bên ngoài. Không ngờ ngươi lại có thể thành thân được với người của chúng ta, đúng là rất lợi hại”.

Diệp Quân cười: “Nói thật, bởi vì một số nguyên nhân mà ta rất ghét người của nền văn minh Thiên Hành, nhưng không phải tất cả người ở đây đều xấu, cũng có một số người rất tốt, như tiền bối”.

Tuế Tuế khẽ mỉm cười: “Nền văn minh nào cũng có người tốt người xấu mà”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Lúc này, một tinh môn xuất hiện ở phía xa.

Tuế Tuế dẫn Diệp Quân đi tới trước tinh môn ấy rồi quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: “Muốn biết ải thứ hai này là gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất tò mò”.

Tuế Tuế nói: “Đi vào sẽ biết thôi”.

Diệp Quân nhìn Tuế Tuế: “Người vẫn là chủ khảo à?”

Tuế Tuế lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân chần chừ một chút: “Sau khi ta đi vào, sau này chúng ta có còn cơ hội gặp lại không?”

Tuế Tuế khẽ mỉm cười: “Gặp nhau là có duyên, không gặp là không có duyên”.

Diệp Quân cười bảo: “Vậy chờ ta đi ra, có thời gian sẽ tới gặp người”.

Tuế Tuế hơi giật mình, cười đáp: “Được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện