Chương 4102

Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Nhất Niệm?”, Thượng Thần Thiên Vân gật đầu.

Thượng Thần Thiên Huyên nhắm mắt lại: “Ác Đạo Minh chết tiệt”.

Thật ra bà ta và Thượng Thần Thiên Vân đã biết Diệp Quân đang ở Thiên Hành Sinh Mệnh Giới từ trước. Sở dĩ bà ta không chủ động đến tìm là vì bà ta không muốn tiếp tục bị Ác Đạo Minh tính kế nữa, bao gồm cả cái chết của Mục Tướng cũng nằm trong kế hoạch của hai người họ.

Nếu Mục Tướng không chết, chuyện này sẽ không kết thúc, vì Mục Tướng đã đồng ý liên minh với Ác Đạo Minh, mầm mống tai họa này nhất định phải chết, mà hai người họ vì thân phận, lại không thể tự tay giết Mục Tướng, cho nên họ chỉ có thể để Diệp Quân giết.

Nhưng họ không ngờ Diệp Quân lại cướp cây sinh mệnh Thiên Hành đi, Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Cấp bậc huyết mạch của hắn cao hơn huyết mạch Thiên Hành của chúng ta, thanh kiếm trong tay hắn…”

Nói rồi ánh mắt bà ta hiện lên vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.

Bà ta có cảm giác thanh kiếm đó có thể phá hủy mọi thứ.

Đây chắc chắn không phải là thứ có thể tồn tại ở nền văn minh cấp thấp, người tạo ra thanh kiếm này là người cực kỳ mạnh.

Đây cũng là nguyên nhân chính tại sao bà ta lại cùng bày mưu tính kế với Thượng Thần Thiên Vân.

Vì bà ta đã nhận ra thiếu niên kiếm tu này không bình thường, cứ tiếp tục như thế e là sẽ gây họa cho nền văn minh Thiên Hành.

Bà ta không giống mấy người Mục Tướng, bà ta là người từng trải nhiều, bà ta cũng giống Thượng Thần Thiên Vân chưa bao giờ nghĩ nền văn minh Thiên Hành đã vô địch toàn vũ trụ. Ví dụ như vũ trụ Vô Gian gần nhất rất không bình thường, ngay cả cường giả cấp bậc như Thiên Hành Chủ cũng có thể bị vây khốn, thì đáng sợ cỡ nào?

Bà ta và Thượng Thần Thiên Vân đều có sự kính sợ với vũ trụ này.

Thượng Thần Thiên Huyên bỗng nói: “Nhị điện chủ đó vẫn còn ở trong điện Nội Các”, Thượng Thần Thiên Vân nói: “Đi gặp xem sao”, hai người phụ nữ cùng biến mất khỏi đó.

Lúc nhìn thấy Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân, Khâu Bạch Y lặng thinh, ông ta biết mình đã thất bại.

Mục đích ban đầu của ông ta là muốn lợi dụng cái chết của Mục Tướng để khiến mâu thuẫn với Diệp Quân và nền văn minh Thiên Hành trở nên gay gắt, khiến cả hai sống chết với nhau, nhưng giờ xem ra là thất bại rồi.

Mục Tướng chết đi, người làm chủ tình thế là hai người trước mặt này.

Mà hai người này cùng xuất hiện ở đây, ông ta đã rõ mọi chuyện.

Khâu Bạch Y bỗng đứng dậy, sau đó cười nói: “Đi, ta đi đây”, nói rồi ông ta xoay người bỏ chạy.

Nhưng một luồng sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy ông ta.

Khâu Bạch Y dừng bước, mỉm cười nói: “Vũ trụ Vô Gian”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhướn mày: “Đe dọa ta à?”

Ngay khi Khâu Bạch Y định nói gì đó, Thượng Thần Thiên Huyên đã đấm ông ta một cú, khu vực chỗ Khâu Bạch Y bị lõm xuống, nhưng lúc này Khâu Bạch Y bỗng nhón chân lên, sau đó biến mất.

Thượng Thần Thiên Huyên nhíu mày.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Ông ta che giấu thực lực”.

Ánh mắt Thượng Thần Thiên Huyên trở nên lạnh lùng, Thượng Thần Thiên Vân nói: “Tịnh An”.

Tịnh An bước từ bên ngoài vào, cô ta chào hai người, Thượng Thần Thiên Vân đi đến trước mặt Tịnh An, sau đó dịu dàng xoa đầu Tịnh An: “Đi tìm hắn, nói cho hắn biết Ác Đạo Minh sắp ra tay với hắn rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện