Thượng Thần Thiên Vân lạnh lùng nhìn đám cường giả của nền văn minh Thiên Hành: “Người nào không phục, ra đây đánh tay đôi!”

Nghe vậy, vẻ mặt của đám cường giả thuộc nền văn minh Thiên Hành đều trở nên khó coi, đánh tay đôi à?

Thượng Thần Thiên Vân là cường giả siêu cấp, trong này ai có thể đánh lại bà ta chứ?

Lúc này có một người đàn ông trung niên bỗng nhiên bước ra, ông ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và thương tiếc: “Thượng Thần, ta vốn dĩ rất kính trọng bà, nhưng thật không ngờ, bà lại như thế này”.

Thượng Thần Thiên Vân phất tay áo, đùng!

Người đàn ông trung niên kia trong nháy mắt đã bay khỏi chân trời, biến thành một dấu chấm nho nhỏ.

Mọi người: “…”

Thượng Thần Thiên Vân nhìn Nhất Niệm và Tịnh An đứng phía dưới: “Nhớ cho kỹ, nếu như gặp ràng buộc đạo đức, phải quyết đoán đánh chết hắn, hiểu chưa?”

Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Đằng xa, cường giả của nền văn minh Thiên Hành không ai dám nói thêm gì nữa.

Thật sự đánh không lại!

Bọn họ dám ức hiếp Nhất Niệm, nhưng bọn họ không dám ức hiếp Thượng Thần Thiên Vân, vì thế cho nên cả trời đất đều trở nên yên lặng.

Thượng Thần Thiên Vân không ra tay nữa, bà ta nhìn Nhất Niệm và Tịnh An: “Chúng ta đi”.

Hai người phụ nữ gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên từ phía chân trời: “Thượng Thần, quá đáng rồi đấy”.

Âm thanh vang lên, chân trời đằng xa đột nhiên tách ra làm hai, sau đó có một một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra, ông ta mặc áo dài vải thô, eo thắt dây lưng màu đen, bộ dạng như con nhà võ.

Phía sau ông ta còn có một ông lão và một bà lão, hai người đều mặc áo bào chấp pháp.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Chấp Pháp Vệ ở nơi xa lập tức hành lễ: “Bái kiến điện chủ!”

Điện chủ điện Chấp Pháp – Vu Trụ.

Thấy người đến, Thượng Thần Thiên Vân nhíu mày.

Còn Thôi Âm lại vô cùng vui mừng.

Vu Trụ đứng lại, lão ta nhìn Thượng Thần Thiên Vân đứng đối diện, vẻ mặt bình thường: “Thượng Thần, Nhất Niệm tự tiện yêu người ngoài nền văn minh, hơn nữa còn bỏ trốn cùng nhau, đây là chuyện trái với pháp luật, chứng cứ vô cùng xác thực, điện Chấp Pháp của ta có quyền bắt giữ!”, nói xong, lão ta vung tay lên: “Bắt người”.

Phía sau lão ta, hai cường giả bước lên, chuẩn bị ra tay.

Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nhìn hai người kia: “Thử xem”.

Hai người kia hơi do dự.

Vu Trụ nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Vân, không nói gì.

Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn Vu Trụ: “Vu Trụ, ông là chủ của một điện, không thể nào không biết chuyện này là do Ác Đạo Minh âm thầm giở trò, Ác Đạo Minh bỏ ra nhiều tâm tư như vậy tuyệt đối không phải vì Nhất Niệm, mục đích chính của bọn chúng là muốn nền văn minh Thiên Hành chúng ta giết thanh niên đó, mặc dù thực lực của Ác Đạo Minh không bằng nền văn minh Thiên Hành, nhưng cũng không yếu. Nhưng bọn chúng lại không dám tự mình giết thanh niên này, mà lại giở trò sau lưng, rõ ràng lai lịch của thanh niên này không tầm thường, nếu nền văn minh Thiên Thành ta thật sự giế t chết thanh niên này, không biết sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện