Khi nhìn thấy Nhất Niệm, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang ở nơi chân trời đều nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén như kiếm, trong đó có một người đàn ông bay thẳng tới trước mặt cô ta, giận dữ nói: “Nỗi sỉ nhục của nền văn minh Thiên Hành ta, ta phải giết cô”.

Dứt lời, hắn ta vung tay đánh về phía Nhất Niệm.

Nhưng tay của hắn ta còn chưa đến gần Nhất Niệm, Nhất Niệm đã đá một cước lên bụng hắn ta, tạo thành một tiếng “bốp”.

Người đàn ông đó lập tức bay xa cả vạn trượng, cúi cùng rơi vào biển sâu, tạo thành một cột nước cao trăm trượng.

Thấy hành động của Nhất Niệm, mấy cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang chạy tới từ xung quanh càng giận dữ hơn.

Không ngờ cô ta còn dám đánh trả?

Một ông lão trong đó giận dữ chỉ về phía Nhất Niệm: “Nhất Niệm, cô đã biết tội hay chưa?”

Nhất Niệm thản nhiên nhìn ông lão: “Chưa biết”.

Nói xong, cô ta ung dung lấy một xâu kẹo hồ lô ra bắt đầu ăn.

Ông lão tức giận nhìn Nhất Niệm: “Cô làm trái với thần pháp, tự tiện sử dụng thần hoả Thiên Hành, thế đã quá lắm rồi, cô lại còn không biết liêm sỉ yêu một con kiến của nền văn minh ngoại tộc, còn muốn bỏ trốn với hắn ta, ngươi vẫn chưa biết tội à?”

Nhất Niệm li3m kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh đáp: “Không biết”.

Ông lão tức đến mức xanh mắt, ông ta tiến lên một bước, sau đó xoay tay phải đánh một chưởng về phía Nhất Niệm từ xa.

Chỉ trong nháy mắt, thời không trên đầu Nhất Niệm đã lần lượt vỡ tan tành rồi sụp đổ, một sức mạnh vô cùng đáng sợ kéo về phía cô ta.

Nhất Niệm đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Những thời không trên đầu cô ta lập tức trở lại như ban đầu.

Thấy thế, mọi người sửng sốt.

Thôi Âm kia cũng nhíu mày.

Ông lão này có thực lực cấp sáu, mà Nhất Niệm cũng chỉ mới là cấp sáu, sao cô ta có thể…

Có thể đánh tan lực lượng của ông lão một cách dễ dàng vậy được?

Phân chia cảnh giới ở nền văn minh Thiên Hành không giống những vũ tru khác, bọn họ chia năng lực là:

Từ cấp một đến cấp chín, sau cấp chín là Cực Cảnh, sau Cực Cảnh là Chí Cảnh, mỗi cấp bậc đều khác nhau, năng lực cấp sáu sẽ có thể điều khiển lửa Thiên Hành, được xem là một cao thủ cấp trung trong nền văn minh Thiên Hành.

Nhưng Nhất Niệm đánh tan sức mạnh của ông lão một cách dễ dàng, chứ tỏ thực lực của Nhất Niệm mạnh hơn ông lão nhiều!

“Chẳng lẽ là cấp bảy?”

Thôi Âm cau mày, vì ông ta cũng là cấp bảy, nhưng ông ta là cấp bảy đỉnh cao.

Bên dưới, sau khi đánh tan sức mạnh của ông lão kia, Nhất Niệm cũng không ra tay mà cất Tiểu Tháp đi, sau đó xoay người muốn bỏ chạy.

Thôi Âm thấy vậy thì lập tức nói: “Ngăn cô ta lại”.

Oanh!

Một dấu ấn màu đỏ như máu lập tức xuất hiện trên đầu Nhất Niệm, sau đó thời không xung quanh cô ta lập tức rung động, trong nháy mắt đã có tia sét đỏ như máu xuất hiện dày đặc.

Tù vực thời không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện