Diệp Quân hỏi: “Có ý gì?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc mới nói: “Vấn đề này liên quan đến rất nhiều thứ, có vài chuyện chính ta cũng không thể nói với ngươi. Chỉ có thể nói là nó sống vì Kiếp, kiếp này là ác niệm của chúng sinh. Vì thế việc nó sinh ra vốn không sai, cũng phù hợp với quy tắc Đại Đạo và pháp tắc. Đương nhiên là Chân Thần cũng không sai, cô ta muốn cứu các sinh linh của Chân vũ trụ, vì thế mới trấn áp nó…”

Nói đến đây, nó khẽ thở dài: “Thật ra dưới góc nhìn của chúng sinh ở Chân vũ trụ, Ác Đạo là kẻ sai, là kẻ ác, nhưng ngươi biết không, theo góc nhìn của vô số Ác Đạo, Chân Thần mới là kẻ sai. Điều này cũng giống như ngươi vì cứu một con dê mà đuổi một con sói đi, cuối cùng khiến con sói chết đói vậy… Sói có sai không?”

Diệp Quân im lặng.

Đại Đạo hiện hữu nói tiếp: “Đương nhiên theo pháp tắc tối cao của vũ trụ thì cao thủ được sống, Ác Đạo của Chân vũ trụ không thắng được Chân Thần, nó bị trấn áp là do nó đáng đời. Cho nên rất nhiều lúc đúng hay sai hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, ngươi mạnh thì ngươi đúng, ngươi yếu, dù ngươi đúng cũng có thể là sai”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ tự giải quyết chuyện của Chân vũ trụ”.

Đại Đạo hiện hữu nói: “Ta từng xem Quan Huyên Pháp của ngươi, ta cảm thấy ý tưởng của ngươi không phải không được, nhưng thật sự thực hành nó thì khá khó khăn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.

Nói xong, hắn chắp tay: “Tạm biệt tiền bối”.

Sau đó, hắn xoay người hoá thành một tia kiếm quang biến mất.

Sau khi Diệp Quân đi, Thiên Vô Thần kia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không thể không nói, trong khoảnh khắc khi nãy, ông ta thật sự đã sợ suýt mất hồn.

Ông ta suýt thì chết!

Lúc này, Thiên Vô Thần đột nhiên quay đầu lại, có một người phụ nữ chậm rãi đi tới.

Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc áo choàng trắng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Thấy người phụ nữ, Thiên Vô Thần cau mày: “Cô là ai?”

Người phụ nữ không quan tâm đ ến ông ta.

Thiên Vô Thần khó chịu: “Cô đang ra vẻ với ta à?”

Dứt lời, ông ta vung tay áo, một luồng khí thế đáng sợ lập tức chèn ép về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ dừng lại, xoay người nhìn về phía ông ta: “Quỳ xuống”.

Oanh!

Con ngươi Thiên Vô Thần chợt co lại, ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì hai chân đã mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Thiên Vô Thần vô cùng sợ hãi: “Đại Đạo huynh, cứu ta…”

Đại Đạo hiện hữu giận dữ mắng: “Mẹ nhà ngươi!”

Thiên Vô Thần: “…”

Lúc này Thiên Vô Thần ngơ ngác.

Ông ta không ngờ thực lực của cô gái trông cực kỳ bình thường trước mặt lại mạnh đến thế, đúng là bất thường.

Ông ta là cường giả cảnh giới Diệt Đạo.

Đầu tiên là bị đâm một nhát vào trán.

Bây giờ lại bị một lời nói trấn áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện