Trần Tuế Nguyệt nhìn xuống dưới một lúc lâu rồi cũng xoay người đi, trở lại trước cánh cửa đá ở Cửu Trọng Thiên.

Trần Tuế Nguyệt trầm giọng nói: “Sư phụ, vì sao Diệp Tu Nhiên tiền bối kia không muốn chém bỏ ràng buộc trong lòng?”

Một giọng nói chợt vang lên từ trong cửa đá: “Tình”.

Trần Tuế Nguyệt hỏi: “Vì sao không đoạn tình?”

Giọng nói già nua kia nhẹ giọng đáp: “Đấy là vì nhân tính, trên đời này có rất nhiều người xem trọng tình cảm còn hơn mạng sống của mình, còn có người thì coi thường tình cảm, cái nào cũng là một loại của nhân tính”.

Trần Tuế Nguyệt gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Người kia nói tiếp: “Con là người sống theo Đạo, vốn phải là tồn tại chói mắt nhất thời đại này, nhưng lại xuất hiện một người vừa sinh ra đã không ở trong Đạo… Hầy!”

Trần Tuế Nguyệt cười hỏi: “Là Diệp công tử kia sao?”

Người kia đáp: “Phải”.

Trần Tuế Nguyệt cười khẽ: “Con đường Đại Đạo luôn phải có cạnh tranh, Diệp công tử kia có vạch xuất phát tốt hơn con, nhưng không phải vạch xuất phát của con cũng tốt hơn nhiều người rồi sao? Nếu con cảm thấy không công bằng, nghĩ theo một góc độ khác, sự ra đời của con cũng là không công bằng với người khác. Cho nên con cảm thấy cố gắng làm tốt chuyện của mình là được, về trận chiến tương lai với Diệp công tử, thắng thì tốt, nếu thua cũng là vì con không giỏi bằng người ta, không thể trách ai được, tiếp tục cố gắng thôi”.

Giọng nói trong cửa đá im lặng một lúc lâu mới cười lên tiếng: “Thiện”.

Sau khi rời khỏi Thất Trọng Thiên, Diệp Quân đi ra ngoài, hắn lấy nhẫn không gian Diệp Tu Nhiên đưa cho mình ra, bên trong nhẫn không gian có rất nhiều của cải, còn có một quyển trục.

Diệp Quân lấy quyển trục ra, sau đó nhẹ nhàng bóp vỡ nó, một tia sáng bay vào giữa chân mày hắn, ngay sau đó, một bản đồ vũ trụ xuất hiện trong đầu hắn.

Một lúc sau, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí.

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã di chuyển qua không biết bao nhiêu tinh vực.

Một hơi thở bí ẩn đột nhiên giam cầm lấy Diệp Quân đang xuyên qua thời không, Diệp Quân dừng lại. Lúc này, thời không phía xa đột nhiên rung động, sau đó có một ông lão chậm rãi bước ra.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ đề phòng: “Các hạ là?”

Diệp Quân chắp tay: “Tại hạ đến đây để tìm một người, không có ác ý”.

Ông lão hỏi: “Không biết các hạ muốn tìm ai?”

Diệp Quân nhìn về phía sau lưng ông lão, sau đó hỏi: “Nơi này không cho người ngoài đi vào à?”

Ông lão vội lắc đầu: “Đương nhiên là không, chỉ là…”

Nói đến đây, lão ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trước mặt ông lão: “Xin ông châm chước cho”.

Thấy tinh thể Vĩnh Hằng, sắc mặt ông lão nhất thời thay đổi, lão ta vội cất tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Mời các hạ”.

Người có thể dễ dàng đưa tinh thể Vĩnh Hằng ra chắc chắn là người lão ta không thể động vào, lúc này còn không có mắt nhìn thì chính là tự tìm đường chết.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện