Chương 389

Diệp Quân nhìn Lý Thiên: “Thế ta đi nhé!”

Lý Thiên cứng họng.

Diệp Quân khẽ cười: “Không sao đâu”.

Lý Thiên cười khổ: “Diệp huynh…”

Diệp Quân quay người nhìn Tịch Huyền: “Cô nương, ra tay đi!”

Tịch Huyền nhoẻn môi nở nụ cười: “Ngươi phải cẩn thận đấy!”

Nói rồi, bàn tay ngọc ngà của cô ấy nhấc lên, chớp mắt, một nhát đao lạnh lẽo đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.

Nhanh không gì sánh kịp!

Vù!

Cùng với tiếng xé gió, phi đao kia đã xuất hiện ở cách đó mười mấy trượng, nơi đó, một cây cổ thụ bị bổ làm đôi rồi ngã rầm xuống đất.

Đại tỷ sửng sốt, sau đó vội vã nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân vẫn còn đứng ở đó, nhưng đứng ở tư thế nghiêng người!

Giữa trán hắn có một vết máu mờ nhạt.

Vẫn còn sống!

Đại tỷ thở phào một hơi!

Diệp Quân im lặng.

Hắn không chống đỡ trực diện, phi đao của cô nương này quá mạnh, khí kiếm không thể nào chống đỡ được, mà hắn lại không muốn dùng kiếm Hành Đạo, thế nên hắn chọn cách né tránh.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp tốc độ của đối phương rồi!

Giây phút này, Diệp Quân cảm thấy nguy hiểm!

Đương nhiên rồi, hắn cảm thấy hứng thú nhiều hơn!

Hắn không muốn vô địch!

Có nguy hiểm, có thất bại mới có thể tiến bộ thêm!

Tịch Huyền đứng phía xa nhìn Diệp Quân, một lát sau cô ấy giơ ngón tay cái lên: “Nếu ta cùng cảnh giới với ngươi thì chắc chắn ta sẽ không đánh lại ngươi, thật lợi hại!”

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: “Phi đao của cô nương cũng rất lợi hại!”

Tịch Huyền mỉm cười, nói: “Thư viện không nhận ngươi đúng là một tổn thất lớn! Ta đi đây!”

Nói xong cô ấy quay người rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Cô nương, đợi đã!”

Tịch Huyền quay người nhìn Diệp Quân: “Sao?”

Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Ta có thể hỏi cô nương một câu không?”

Tịch Huyền cười: “Ngươi hỏi đi! Nhưng ta không đảm bảo sẽ trả lời đâu!”

Diệp Quân gật đầu nói: “Trông cô nương không giống kẻ ác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện