Chương 388

Điều hút mắt nhất chính là mái tóc dài khác người của cô ấy, tóc cô ấy có màu bạch kim, óng ánh dưới ánh trăng, đẹp vô ngần.

Một thanh phi đao không ngừng xoay vòng giữa hai ngón tay của cô gái, đao quang lấp lánh.

Nhìn thấy cô gái này, đại tỷ đứng bên bỗng kinh ngạc thốt lên: “Tóc bạch kim, phi đao, cô là… Tịch Huyền!”

Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người!

Tịch Huyền?

Đây chính là vị chủ tịch cũ của thư viện đó sao?

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn không ngờ mình lại gặp nhân vật truyền kỳ một thời ở nơi đây!

Phải công nhận rằng thực lực của cô gái này cực kỳ cực kỳ mạnh!

Trong những người cùng thế hệ, ngoài Diệp Quan Chỉ ra, đây là người mạnh nhất mà hắn từng gặp!

Sắc mặt của Hứa Khâm đứng bên cạnh cũng tái mét, nếu vừa rồi không nhờ Diệp Quân đỡ giùm nhát đao kia thì có lẽ gã đã toi đời rồi!

Trên cây, ánh mắt Tịch Huyền nhìn vào Diệp Quân, nhếch miệng cười: “Không ngờ thư viện lại có một vị kiếm tu, hơn nữa thực lực cũng rất khá!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của cô nương cũng rất mạnh!”

Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con người ngươi rất ngay thẳng, ta vốn không muốn giết ngươi nhưng tiếc quá, ngươi là người của thư viện, nếu đã vậy thì ngươi buộc phải chết!”

Dứt lời, Diệp Quân bỗng thấy mình bị một luồng khí tức thần bí khoá chặt!

Hắn biết đây là khí tức của Tịch Huyền, nhưng luồng khí tức này rất quái dị, dường như từ bốn phương tám hướng ép tới khiến hắn không thể nào men theo khí tức để tìm ngọn nguồn được!

Lúc này, đại tỷ đứng bên cạnh vội nói: “Tịch Huyền cô nương, đệ ấy không phải là người của thư viện!”

Nghe vậy, Tịch Huyền hơi sững sờ, sau đó nhìn Diệp Quân: “Hắn không phải là người của thư viện sao?”

Đại tỷ gật đầu, vội giải thích: “Đúng vậy! đệ ấy giống với cô, vốn là người của thư viện, là người giành hạng nhất trong cuộc tỷ võ dưới hạ giới, nhưng vì nhà họ An và tộc Chân Long đã can thiệp vào cuộc tỷ võ, thư viện khoanh tay đứng nhìn nên đệ ấy không gia nhập vào thư viện Quan Huyên nữa!”

Nghe thế, Diệp Quân nhìn đại tỷ, kinh ngạc: “Đại tỷ, tỷ biết đệ là ai sao?”

Đại tỷ liếc hắn một cái: “Đại ca ơi, đệ nghĩ bọn ta ngốc cả à? Đệ là kiếm tu, lại còn mạnh đến thế! Kiếm tu xuất hiện trong những năm gần đây đếm được trên đầu ngón tay, người nổi tiếng nhất gần đây chính là đệ, hơn nữa đệ còn đặt tên là Dương Quân… thế thì khác gì nói với bọn ta lai lịch của đệ đâu chứ!”

Diệp Quân cười gượng, ngại quá!

Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Thú vị đấy, thư viện lại bỏ lỡ một thiên tài như ngươi!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tịch Huyền cô nương, bọn ta không có ác ý gì với cô, vừa nãy bạn ta mạo phạm cô…”

Tịch Huyền bỗng nhảy xuống khỏi ngọn cây, cô ấy cười nói: “Đỡ một đao của ta thì chuyện của bạn ngươi xem như bỏ qua!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hứa Khâm đứng bên cạnh run giọng nói: “Diệp huynh!”

Lý Thiên cũng vội nói: “Diệp huynh, không được đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện