Đột nhiên Ngao Thiên Thiên nói: “Tháp gia, hãy giúp ta cùng trấn áp huyết mạch của huynh ấy”.

Lúc này tình trạng Diệp Quân đã rất nghiêm trọng bởi vì hắn đã hoàn toàn bước vào trạng thái phong ma, nếu không trấn áp được huyết mạch phong ma của hắn thì dù có là người của mình hắn cũng sẽ chém, tới lúc đó hắn chém điên loạn thì toang hết.

Đột nhiên Tiểu Tháp nói: “Không cần, ta tự làm”.

Ngao Thiên Thiên: “…”

Rầm!

Lúc này, một luồng sáng vàng từ trong người Diệp Quân đột ngột bắn thẳng lên trời, huyết mạch phong ma của Diệp Quân ngay lập tức bị cưỡng chế.

Ngao Thiên Thiên sững sờ, lập tức nói: “Tháp gia 999”.

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “999?”

Ngao Thiên Thiên nói: “Là rất ngầu đó”.

Tiểu Tháp: “…”

Sau khi huyết mạch phong ma bị trấn áp, Diệp Quân dần dần trở lại bình thường, một lúc sau Diệp Quân mới từ từ mở mắt ra, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn vào cơ thể mình. Thời khắc này cơ thể của hắn đã không còn nguyên vẹn, chỉ một chút nữa thôi là cái thân xác của hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ.

Diệp Quân dường như đã nghĩ tới việc gì đó nên vội vàng hỏi: “Tháp gia, ai đã giúp ta áp chế huyết mạch phong ma vậy?”

Hắn biết rõ một khi huyết mạch phong ma hoàn toàn điên loạn sẽ rất khó để hồi phục lại.

Tiểu Tháp đáp lời: “Là ta”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám: “Tháp gia, ta đang nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi đừng đùa với ta”.

Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Ta nói thật mà”.

Diệp Quân: “…”

Ngao Thiên Thiên nói: “Đúng là Tháp gia làm đấy”.

Diệp Quân rất bất ngờ.

Tháp gia trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?

Xem ra ngày đó cô cô váy trắng đã thăng cấp cho Tiểu Tháp rất nhiều.

Ngao Thiên Thiên đột ngột nói: “Tiền bối Nho Uyên có đánh thắng được người đó không?”

Nghe thấy thế Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, lúc này khu vực Nho Uyên và Thiên Võ Thế đứng đã hoàn toàn mơ hồ.

Không thấy bất kỳ thứ gì!

Nhìn thấy cảnh này Diệp Quân nhíu mày, cách hai người này chiến đấu hơi kỳ lạ, người bên ngoài không thể hiểu được.

Ngao Thiên Thiên lại nói: “Còn cả Đạo Đế ở trong quán rượu kia nữa, người này vẫn chưa ra tay, không biết là có ý gì”.

Chiêu Võ Đạo Đế!

Diệp Quân quay đầu nhìn vào quán rượu: “Có lẽ ông ta đang chờ gì đó”.

Rắc!

Đúng lúc này, khu vực thời không mơ hồ ở cách đó không xa đột nhiên vỡ vụn như một tấm gương, ngay sau đó, hai người đồng thời lui về phía sau, một lần nữa trở về vùng thời không bê này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện