Thiên Võ Tân run rẩy nhận lấy quyển trục, sau đó vội đi đến bên cửa sổ, cô ta xòe tay ra, một Thiên Võ Lệnh bỗng bay lên trời.

Ầm!

Một cột sáng lao lên trời.

Thoáng chốc uy lực đáng sợ cuồn cuộn giữa không trung, lúc này tất cả cường giả đều cảm nhận được uy lực này.

Mọi người sợ hãi nhìn về phía cột sáng.

Trên Khai Đạo?

Diệp Quân ở đằng xa nhìn cột sáng đó, nhíu chặt mày.

Một người đàn ông trung niên áo xanh chậm rãi bước ra từ trong cột sáng đó, người đàn ông trung niên này để tóc dài ngang vai, khí chất tao nhã giống như một thư sinh.

Thấy thế các cường giả khác của tộc Thiên Võ ở chiến trường đều dừng lại, sau đó cúi đầu chào người đàn ông trung niên đó, cung kính nói: “Kính chào tiên tổ”.

Tiên tổ!

Tiên tổ tộc Thiên Võ – Thiên Võ Thế.

Nhìn thấy Thiên Võ Thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, khí tức của người này không bình thường, đã không còn là cường giả cảnh giới Khai Đạo, mặc dù đối phương không phải là bản thể nhưng khí tức của lão ta lại hơn hẳn bất kỳ cường giả Khai Đạo nào ở đây.

Sau khi Thiên Võ Thế bước ra, lão ta ngẩng đầu lên nhìn trên Cửu Trọng Thiên, sau đó quay đầu lại nhìn trong quán rượu bên dưới.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau bằng cách này”.

Ánh mắt Thiên Võ Thế hiện lên vẻ phức tạp: “Năm đó lúc gặp Đạo Đế, Đạo Đế đã là vô địch thiên hạ, bây giờ lại càng mạnh hơn năm đó”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Thật ra ta cũng rất ngạc nhiên, năm đó chỉ là tùy ý chỉ dạy ngươi một chút mà ngươi đã có thể đột phá cực hạn của mình, đạt đến độ cao hoàn toàn mới, lợi hại đấy”.

Thiên Võ Thế mỉm cười: “Ta vẫn luôn ghi nhớ ơn nghĩa năm đó trong lòng, chưa có cơ hội báo đáp, vô cùng tiếc nuối…”

Thiên Võ Tân ở một bên bước ra, sau đó cung kính chào: “Bây giờ vừa lúc có cơ hội này…”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa.

Thiên Võ Thế xoay người nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, lão ta nhíu mày: “Ba loại huyết mạch đặc biệt…”

Nói xong, sắc mặt lão ta bỗng trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn Thiên Võ Thế trước mặt, thầm đề phòng lão ta.

Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lúc lâu, trong mắt lão ta hiện lên vẻ phức tạp, thầm nói: Người này chắc chắn không phải là người tầm thường, lần này tộc Thiên Võ ta đối đầu với hắn cũng không biết là phúc hay họa. Thôi vậy, nếu ác nhân đến thì cứ tiêu diệt nó đi.

Nghĩ đến đây, lão ta tiến ra một bước tung quyền về phía Diệp Quân.

Diệp Quân không biết cảm nhận được gì mà đồng tử co lại…

Nguy hiểm.

Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được luồng khí tức chết chóc, đón nhận một quyền này khiến cả người hắn giống như bị hàng trăm vạn ngọn núi đè nặng, không thể nào nhúc nhích được.

Chỉ có thể khoanh tay chịu chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện