Thiên Võ Lăng lắc đầu: “Bây giờ nếu ngươi biết quay đầu là bờ thì còn chưa muộn, nếu tiếp tục u mê không tỉnh, dẫn đến bỏ mạng diệt tộc thì đã muộn rồi”.

Lệ Hàn cười khẽ: “Thật ra ta cũng khá bất ngờ vì tộc Thiên Võ sẽ nhúng tay vào trận chiến này”.

Thiên Võ Lăng bình tĩnh nói: “Đoán được khả năng chiến thắng, vì sao tộc Thiên Võ ta không đánh cược chứ?”

Lệ Hàn gật đầu, không nói gì thêm với Thiên Võ Lăng nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đánh kiểu gì đây?”

Diệp Quân nhìn về phía chín vị kiếm tu: “Giao chín người này cho ngươi được chứ?”

Lệ Hàn hỏi: “Một mình ta đánh với chín người á?”

Diệp Quân gật đầu.

Lệ Hàn nhíu mày: “Có phải ngươi hiểu lầm gì về thực lực của ta không?”

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Lúc này chợt có một tiếng cười lớn vang lên, sau đó mấy khí thế mạnh mẽ chợt xuất hiện.

Chính là mấy người nhóm Thiên Xích, Thiên Xích cười to nói: “Diệp thiếu, trường hợp thế này sao có thể không có chúng ta được?”

Lúc này, bên phía Diệp Quân cũng đã có hai mươi mấy cao thủ cảnh giới Khai Đạo, đương nhiên vẫn ít hơn bên phía Thiên Võ Lăng mọt chút.

Thiên Xích nhìn đám người Thiên Võ Lăng ở phía xa, nét mặt dần trở nên nặng nề: “Diệp thiếu, lần này Ác Đạo Minh làm thật rồi”.

Lúc này, Tu Pháp dẫn đầu Cửu Kiếm Đạo Thiên chậm rãi bước ra, gã ta nhìn thẳng về phía Diệp Quân: “Hai chúng ta đấu tay đôi, được chứ?”

Không đợi Diệp Quân đáp lời, gã ta đột nhiên giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đ è xuống, ngay sau đó, cảnh giới của gã ta đã bị gã ta trấn áp xuống còn mười phần thần tính.

Tự đè ép cảnh giới.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Dứt lời, hắn thu hồi kiếm Thanh Huyên.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu.

Người của hai bên lùi về sau mấy trăm nghìn trượng, nhường chiến trường lại cho Diệp Quân và Tu Pháp.

Trong tửu quán, Chiêu Võ Đạo Đế cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó cười nói: “Trận chiến giữa kiếm tu à? Thú vị đấy”.

Tiên Lão nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, không nhịn được nói: “Đạo Đế, cần ta ra tay không?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu: “Không vội, để bọn họ vui đùa trước, vẫn còn mấy người bạn cũ chưa đến, đợi bọn họ đã”.

Tiên Lão gật đầu, không nói gì thêm.

Ở phía chân trời, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay hắn.

Tu Pháp nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã ta đột nhiên tiến một bước về phía trước.

Ong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện