Nói xong, ông ta biến thành một tia Phật quang xông về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhẹ nhàng vung kiếm lên, đất trời thoáng chốc trở nên hư ảo.

Sắc mặt bảy tên hoà thượng kia thoáng chốc thay đổi, bọn họ vội vàng lùi lại, cách xa Diệp Quân.

Vì chiêu kiếm của Diệp Quân đã chém bay năm trăm nghìn năm tuổi thọ của bọn họ.

Bảy hoà thượng vô cùng sợ hãi, không dám tiếp tục tiến lên.

Diệp Quân cười khẩy với bảy hoà thượng: “Không biết xấu hổ? Cảnh giới của lão hoà thượng kia cao hơn ta tận mấy cấp mà còn muốn đánh tay đôi với ta, cái này thì nói là biết xấu hổ à? Cả đám các người vừa xuất hiện đã đánh hội đồng ta, cái này cũng là biết xấu hổ đúng không?”

Hoà thượng dẫn đầu nói với nét mặt nặng nề: “Diệp Quân, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, cùng xông lên”.

Ông ta vừa dứt lời, bảy người đã đồng loạt ra tay đánh hội đồng, mà lúc này, chân trời phía xa chợt vang lên tiếng hét giận dữ: “Ai dám động vào người của Đại Chu ta đấy”.

Ầm!

Thời không phía chân trời rung động, có bốn người nhanh chóng xuất hiện ở nơi đó.

Người tới chính là Hoàng Đế Đại Chu và ba người nhóm Đạo Quân.

Thấy bốn người họ, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đạo Quân tiền bối?”

Đạo Quân khẽ mỉm cười: “Cậu gặp nạn, sao chúng ta có thể không tới được?”

Từ Thiên chắp hai tay, cười nói: “Diệp công tử, cậu tu luyện Kim Cang Thể, nói sao cũng là một nửa người của chùa Phạn Thiên, cậu gặp nạn, đương nhiên chùa Phạn Thiên không thể ngồi yên mặc kệ rồi”.

Đạo Quân liên tục lắc đầu: “Từ Thiên, ta thấy ngươi không giống tu luyện Phật pháp chút nào, rõ ràng là tu luyện da mặt, mặt ngươi ngày càng dày hơn rồi”.

Nguyên Tướng nói: “Ông ta không phải mặt dày, mà là không biết xấu hổ”.

Từ Thiên: “…”

Diệp Quân bật cười, nhìn mấy người trước mặt, trong lòng hắn thấy rất ấm áp, hắn không ngờ bốn người họ lại chạy đến đây, rõ ràng đây không phải là một sự trùng hợp, Đại Chu vẫn luôn âm thầm chú ý đến hắn.

Trong tửu quán, Đạo Đế nhìn thoáng qua mấy người nhóm Hoàng Đế Đại Chu, sau đó cất lời: “Đại Chu?”

Ông ta đi đối phó với Diệp Quân cũng không điều tra quá nhiều, vì theo ông ta thấy, có điều tra hay không cũng không có ý nghĩa gì, dù sao kết quả cũng đều như nhau.

Thiên Võ Tân ở bên cạnh vội nói: “Là một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, thực lực tiên tổ Thuỷ tổ của Đại Chu bọn họ không tệ, nhưng bây giờ Đại Chu này đã sa sút, thực lực thua xa năm đó, mà bọn họ đến giúp Diệp Quân này hình như là vì bây giờ Hoàng trữ Chu Phạn của Đại Chu đang hẹn hò với Diệp Quân”.

Đạo Đế cười khẽ, ông ta không nói gì mà bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Thiên Võ Tân chợt nói: “Người của chúng ta cũng đã đến rồi”.

Cô ta vừa dứt lời, thời không ở chân trời phía Nam đột nhiên sôi trào, ngay sau đó, những khí thế mạnh mẽ mãnh liệt kéo tới như thuỷ triều, chín cao thủ chậm rãi bước ra.

Chín cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Người dẫn đầu chính là Tộc trưởng Vu Mã Lạc của tộc Vu Mã, khi thấy mấy người nhóm Đại Chu xuất hiện giúp đỡ, ông ta biết cơ hội để tộc Vu Mã thể hiện đã đến, vì thế ông ta dứt khoát dẫn mọi người xuất hiện.

Vu Mã Lạc dẫn một nhóm cao thủ của tộc Vu Mã đi tới bên cạnh đám hoà thượng Mật Tàng, thái độ đã rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện