Ám Tăng thôi suy nghĩ, ông ta híp mắt lại, hai tay đang chắp lại của ông ta đột nhiên kết Phật ấn, sau đó đè về phía trước, hét to: “Phạn Âm Độ Thế!”

Oanh!

Một tia sáng âm u thoáng chốc càn quét trong thiên địa, toàn bộ đất trời như biến thành địa ngục, cùng lúc đó, những tiếng gào thét điên cuồng liên tục vang vọng khắp đất trời. Những âm thanh này như đến từ địa ngục, vừa xuất hiện đã khiến thiên địa vỡ nát.

Phạn Âm Độ Thế!

Đây là thần thông Phật pháp mạnh nhất của chùa Mật Tàng Ám Phật, một khi thi triển sẽ có năm loại lực lượng là tử vong, mục nát, suy bại, huỷ diệt, phá hư, cũng chính là thứ gọi là ngũ suy của người trời, có thể độ kiếp cho hàng vạn hàng nghìn sinh linh.

Ám Tăng vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu!

Vì ông ta không muốn cho thiếu niên trước mắt bất cứ cơ hội nào, lăn lộn nhiều năm như thế, đương nhiên ông ta hiểu sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực. Phải biết rằng từ xưa đến nay có rất nhiều cao thủ đều bỏ mạng vì khinh địch.

Ám Tăng ông ta sẽ không mắc phải lỗi ngu xuẩn đó!

Lúc này, Diệp Quân vừa khéo tấn công tới trước mặt Ám Tăng, Ám Tăng lộ vẻ châm chọc, nhưng sau đó, nét mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ.

Vì ông ta phát hiện không biết thiếu niên này lại lấy ra một thanh thần kiếm từ bao giờ.

Sắc mặt Ám Tăng thoáng chốc thay đổi, nhưng đã không kịp thu tay và tránh né nữa rồi.

Kiếm quang vạn trượng chém xuống!

Xoẹt!

Chỉ trong nháy mắt, thiên địa đã nứt ra, tất cả âm quang vỡ tan thành, mà khi mọi người lấy lại tinh thần, Diệp Quân kia đã xuất hiện ở chỗ cách sau lưng Ám Tăng mấy trăm trượng.

Mọi thứ trong thiên địa đều bình thường trở lại!

Ám Tăng ngây ngốc nhìn về phía trước: “Ngươi… Không giữ chữ tín…”

Diệp Quân ở cách đó không xa nghiêm túc đáp: “Ta rất xin lỗi vì chuyện này, xin lỗi ông”.

“Phụt!”

Ám Tăng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể và linh hồn thoáng chốc đồng thời biến mất.

Chết rồi!

Thật ra ông ta có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, ông ta là bị câu nói kia của Diệp Quân làm tức chết.

“A!”

Lúc này, một hoà thượng Mật Tàng ở phía xa đột nhiên chạy tới, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Kiếm tu nhà ngươi đúng là vô sỉ, đã nói không sử dụng thần kiếm mà ngươi vẫn cứ dùng, người… người thật sự quá mặt dày”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ta cũng đã nhận lỗi rồi, ông còn muốn sao nữa?”

Hoà thượng Mật Tàng kia giận dữ nói: “Người cũng đã chết rồi, ngươi nhận lỗi thì có tác dụng gì nữa hả?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vậy ta đốt cho ông ta chút giấy tiền vàng bạc nhé?”

Mọi người: “…”

“A!”

Hoà thượng Mật Tàng kia lập tức hét to: “Kiếm tu vô liêm sỉ, kiếm tu vô liêm sỉ, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện