Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, khoảng thời gian tiếp theo ông cứ ở trong tháp khôi phục tu vi đi, đợi sau khi tu vi của ông khôi phục hoàn toàn, ta sẽ lại tiếp tục thỉnh giáo”.

Lý Toại Phong gật đầu: “Được”.

Dường như nghĩ đến điều gì, ông ta lại nói: “Ta có thể cảm nhận được cậu hoàn toàn có thể đạt đến thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại áp chế nó?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong hơi tò mò: “Vì sao?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ ta đạt đến thần tính hoàn mỹ thì với tâm cảnh và thực lực hiện tại, chắc chắn ta không thể nào điều khiển được nó…”

“Cậu muốn tu luyện nhân tính!”

Lý Toại Phong chợt thấy ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Nét mặt Lý Toại Phong dần trở nên hơi nặng nề: “Chuyện này thật sự rất khó khăn”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta biết, đúng rồi, tiền bối cũng là thần tính hoàn mỹ đúng không?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối chưa từng nghĩ đến chuyện tu luyện nhân tính à?”

Lý Toại Phong cười nói: “Đã không còn khả năng này nữa rồi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong giải thích: “Ngoài Đại Đạo, điều kiện tiên quyết để tu luyện nhân tính còn có nhu cầu của nhân tính, hơn nữa nhu cầu này còn cao hơn cả việc bản thân theo đuổi Đại Đạo, nhưng thế mới có thể dùng nhân tính áp chế thần tính. Mà trước khi ta theo đuổi thần tính, ngoài Đại Đạo thì ta cũng không còn nhu cầu gì khác. Sau khi Khai Đạo, ngoài Đại Đạo thì càng không còn gì có thể khiến ta để tâm nữa”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong nói tiếp: “Thần tính hoàn mỹ đã khó, nhân tính càng khó hơn, vì sau khi đạt tới thần tính hoàn mỹ lại đi theo đuổi nhân tính cũng giống như một người sau khi nắm giữ được quyền lực lại phải buông bỏ nó, đây là một chuyện vô cùng vô cùng khó. Nhưng mà…”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta cảm thấy cậu có cơ hội làm được, thiên phú của cậu rất cao, tâm lý còn vững, nhưng tinh khí thì chưa đủ, rõ ràng cậu vẫn còn rất lưu luyến với phụ nữ”.

Diệp Quân: “…”

Lý Toại Phong lại nói: “Với thực lực của cậu bây giờ thì dù là vị kia ở Tam Trọng Thiên cũng không thể làm gì cậu. Nếu cậu không áp chế thần tính của mình mà trở thành thần tính hoàn mỹ, thì muốn đánh thắng vị kia của Tam Trọng Thiên chắc chắn không khó, dù sao bây giờ ông ta cũng không ở trong thời kỳ đỉnh cao. Nhưng nếu cậu muốn tu luyện nhân tính thì phải cẩn thận, bây giờ cậu có thể áp chế thần tính, nhưng nếu trở thành thần tính hoàn mỹ, muốn áp chế nó một lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, hắn lại lấy một quả Đạo Linh đưa cho Lý Toại Phong: “Tiền bối, khoảng thời gian này cảm ơn ông đã bồi dưỡng và dạy dỗ ta”.

Nhưng Lý Toại Phong lại lắc đầu: “Cậu giúp ta phá huỷ tù ấn Đại Đạo, ơn cứu mạng như thế còn tặng ta một quả Đạo Linh, ta đã được lợi lắm rồi, luyện tập và hướng dẫn này chỉ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt so với việc cậu giúp ta, sao ta có thể nhận đồ của cậu nữa chứ?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện