Tiếng kiếm reo vang vọng, chấn động đất trời.

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều điên cuồng đại chiến với Lý Toại Phong, mà trong quá trình đó Lý Toại Phong cũng dốc hết sức chỉ dạy, vì thế thực lực của hắn có thể nói là tăng mạnh vượt bậc.

Thật ra Lý Toại Phong cũng khá thích Diệp Quân, thiên phú và khả năng lĩnh ngộ thật sự rất tốt, chỉ cần dạy dỗ một chút là hiểu ngay, hơn nữa còn chịu được cực khổ, có lúc bị ông ta đánh đến mức thương tích đầy mình vẫn không hề lùi bước, hơn nữa còn càng đánh càng hăng.

Đúng là một hạt giống tốt!

Ông ta vốn có ý định nhận làm học trò, nhưng cuối cùng vẫn thôi, vì Diệp Quân đã có kiếm đạo của riêng mình, kiếm đạo cũng đã có ý chí riêng. Kiếm tu thế này có đạo của mình, cũng không phù hợp và không cần thiết đi theo con đường của người khác nữa.

Việc mà người như Diệp Quân cần làm là không ngừng học hỏi, tham khảo, mượn điều đó để hoàn thiện đạo của mình, chỉ không phải đi theo đạo của người khác.

Thời gian nhanh chóng thoi đưa.

Chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.

Mười năm qua, mỗi ngày Diệp Quân đều chiến đấu với Lý Toại Phong, không ngại mưa gió.

Trải qua mười năm chiến đấu, lúc này thực lực của Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là mấy kiếm khí của hắn, uy lực đã nâng cao hơn trước đây không biết bao nhiêu lần. Ngoài ra, thân thể và kiếm ý của hắn cũng được nâng cao.

Hơn nữa trong quá trình này thần tính của hắn cũng được tăng lên, ngày càng đến gần mức thuần tuý.

Tất cả mọi thứ đều nâng cao!

Trong một vùng đất hoang, một tiếng kiếm reo liên tục vang vọng, trong thiên địa có hai tia kiếm khí tung hoành khắp nơi, xé rách đất trời.

Ầm!

Lúc này, trong thiên địa chợt xuất hiện tiếng nổ vang, sau đó có hai tia kiếm quang đồng thời liên tục lùi lại.

Diệp Quân và Lý Toại Phong cũng gần như cùng dừng lại trong lúc đó.

Trên người Diệp Quân có mười mấy vết kiếm, mà Lý Toại Phong cũng giống như thế.

Lý Toại Phong nhìn vết kiếm trên người mình, sau đó cười nói: “Bây giờ ta đã không làm gì được cậu nữa rồi”.

Sau mười mấy năm chiến đấu, thực lực của Diệp Quân bây giờ đã tăng lên rất nhiều, ông ta đã hoàn toàn không làm gì được hắn nữa.

Hơn nữa nếu Diệp Quân sử dụng Nhất Giới Tuế Nguyệt bí ẩn kia, ông ta cũng không dám đỡ, chỉ có thể chạy trốn.

Kiếm kỹ đó quá kinh khủng, ông ta cũng rất kiêng dè, đương nhiên nếu thực lực của ông ta hoàn toàn khôi phục thì ông ta sẽ không sợ.

Ở phía xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó cúi người chào Lý Toại Phong: “Mười năm qua, cảm ơn tiền bối hết lòng chỉ bảo”.

Mười năm qua hắn có thể tiến bộ nhanh chóng như thế không chỉ vì chiến đấu, mà còn nhờ tiền bối trước mặt dốc lòng chỉ bảo.

Thấy Diệp Quân vẫn khiêm tốn lễ độ, không có chút ngạo mạn nào, trong mắt Lý Toại Phong nhất thời lộ vẻ tán thưởng, ông ta cười nói: “So với ân tình của cậu, chút chỉ điểm này của tôi hoàn toàn chẳng đáng là bao, hơn nữa mười năm qua đối luyện với cậu, ta cũng có không ít thu hoạch, suy cho cùng thì ta mới là người được lợi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện