Đánh rơi kiếm?

Kiếm gì cơ?

Thiên Xích và Binh chủ nhìn về phía thanh kiếm rơi xuống bên cạnh Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò, lúc nhìn thấy thanh kiếm kia, sắc mặt Binh chủ nhất thời thay đổi, ông ta bước đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm thanh kiếm dưới đất bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Diệp Quân nhặt kiếm Thanh Huyên lên, sau đó cười nói: “Tiền bối cảm thấy hứng thú với thanh kiếm này sao?”

Không đợi Binh chủ lên tiếng, hắn đã đưa thanh kiếm trong tay cho Binh chủ, cười nói: “Tiền bối xem thử đi”.

Binh chủ hơi run rẩy nhận lấy kiếm Thanh Huyên, vào khoảnh khắc đón lấy kiếm Thanh Huyên, con ngươi ông ta chợt co lại, trong mắt xuất hiện sự nóng bỏng và tham lam không chút che giấu, giống như một người đàn ông độc thân mười mấy năm nhìn thấy một giai nhân tuyệt sắc người không tấc vải vậy.

Đói khát khó nhịn!

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên.

Đừng nói người này định cướp luôn nhé?

Một lúc lâu sau đó, Binh chủ chậm rãi nhắm mắt lại, dù ngoài mắt đã lấy lại bình tĩnh nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy.

Diệp Quân càng ngạc nhiên hơn.

Lúc này, Thiên Xích bên cạnh đột nhiên đi tới, ông ta cười giải thích: “Có chuyện Diệp thiếu không biết, ông ta là Binh chủ, mà sở dĩ được gọi như vậy là vì có lai lịch lớn, thật ra ông ta hoàn toàn không phải con người”.

“Hả?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Thiên Xích, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không phải con người?”

Thiên Xích gật đầu giải thích: “Bản thể ông ta là một hung khí, nhưng ta cũng không biết đó là hung khí gì, ta chỉ biết cách tu luyện của ông ta rất đặc biệt, là nuốt chửng các loại thần binh lợi khí, thần binh lợi khí ông ta nuốt chửng càng mạnh, thực lực của ông ta cũng sẽ càng mạnh, không chỉ có thể còn có thể lấy được kỹ năng đặc biệt của thần binh lợi khí mà ông ta nuốt chửng, vì thế nên ông ta mới được gọi là Binh chủ”.

Nuốt chửng thần binh lợi khí!

Diệp Quân nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, chẳng trách người này lại kích động khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên như thế, nếu người này nuốt chửng kiếm Thanh Huyên, có được thuộc tính đặc biệt của nó thì chẳng phải quá kinh khủng sao?

Đương nhiên đại khái không thể nuốt chửng được kiếm Thanh Huyên, còn có thể bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng ngược lại.

Thiên Xích nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Binh chủ, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, với ánh mắt của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra thanh kiếm này không phải là một vật tầm thường.

Lai lịch của Diệp công tử này đúng là sâu không lường được.

Lúc này, Binh chủ đột nhiên mở mắt, ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, trong mắt lộ vẻ phức tạp, sau đó trả kiếm lại cho Diệp Quân.

Diệp Quân nói đùa: “Ta còn tưởng tiền bối sẽ cướp nó chứ”.

Binh chủ gật đầu, thành thật đáp: “Đúng là ta từng nghĩ thế”.

Diệp Quân cười hỏi: “Điều gì đã khiến tiền bối từ bỏ ý nghĩ này vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện