Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Mặc dù kiếm này không phải là thần vật Đại Đạo nhưng cũng hiếm có trên thế gian, cho dù ở Đăng Thiên Vực cũng có thể rất mạnh”.

Diệp Quân bỗng vung tay, một thanh kiếm rơi xuống trước mặt Kiếm Bạch Y.

Chính là kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân nói: “Xem thanh kiếm này của ta đi”.

Kiếm Bạch Y giơ tay ra cầm lấy kiếm Thanh Huyên, chỉ thoáng chốc đồng tử cô ta co lại, cảm thấy ngạc nhiên và hoảng sợ.

Diệp Quân cười nói: “Hai người thử chút nhé?”

Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ, Tú Võ nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó nói: “Được”.

Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ: “Cẩn thận”, dứt lời, cô ta vung mạnh một kiếm chém xuống.

Ngay khi Kiếm Bạch Y xuất kiếm, Tú Võ biến sắc, gã vội lấy tấm khiên tròn màu vàng ra chắn trước mặt.

Vụt!

Tú Võ lập tức lùi về sau gần cả vạn trượng, tấm khiên tròn trong tay gã đã vỡ tan, không chỉ thế cả cánh tay phải của gã đã nứt ra.

Tú Võ ngẩng đầu nhìn Kiếm Bạch Y, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Đây…”

Kiếm Bạch Y cũng trợn tròn mắt, cực kỳ kinh hoàng. Diệp Quân bỗng cười nói: “Kiếm cô nương, thanh kiếm này thế nào?”

Kiếm Bạch Y cúi người thật thấp với Diệp Quân, vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Diệp tặng kiếm, thuộc hạ nguyện một lòng đi theo cậu Diệp đến chết”.

Diệp Quân: “?”

Tiểu Tháp thấy vui khi người gặp họa nói: “Cho ngươi giả vờ, giờ xem ngươi làm sao”.

Diệp Quân suy tư, sau đó nói: “Bạch Y cô nương, thanh kiếm này đã nhận ta là chủ, cô biết đấy, trung thần không nhận người chủ thứ hai, kiếm cũng thế”.

Kiếm Bạch Y trợn tròn mắt: “Không phải tặng ta à?”, Diệp Quân sầm mặt, da mặt cô nương này dày thế?

Kiếm Bạch Y nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tiếc nuối nói: “Cậu Diệp…”

Diệp Quân cười nói: “Chỉ là một thanh kiếm thôi, như thanh kiếm này, nhà ta không có một ngàn cũng có một trăm thanh, cô chăm chỉ làm việc, sau này đợi khi nào ta về nhà, ta tặng cô một thanh kiếm”.

Kiếm Bạch Y mừng rỡ: “Thật à?”. Diệp Quân gật đầu: “Kiếm tu không gạt kiếm tu”.

Kiếm Bạch Y nói: “Cậu Diệp, sau này ta đi theo ngươi lăn lộn”.

Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay. Sau khi cất kiếm, hắn cười nói: “Từ nay về sau, cứ mười năm ta sẽ cho hai người một viên tinh thể Vĩnh Hằng…”

“Hả?”

Tú Võ bỗng run giọng nói: “Mười năm một viên tinh thể Vĩnh Hằng?”. Diệp Quân nói: “Chê ít à?”

Tú Võ vội nói: “Không không, không phải…”

Diệp Quân nhìn hai người họ, thấy vẻ mặt của họ như thể gặp ma, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ: Có phải mình đã đánh giá thấp giá trị của tinh thể Vĩnh Hằng rồi không?

Lúc này Tú Võ bỗng nói: “Cậu Diệp, cậu nói đều là thật sao?”

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, gật đầu: “Dĩ nhiên là thật”. Tú Võ nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tinh thể Vĩnh Hằng của cậu có nhiều không?”

Diệp Quân nhìn Tú Võ, Tú Võ vội nói: “Thuộc hạ không có ý gì khác, ý của thuộc hạ là thuộc hạ cũng quen biết vài cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp, nếu Diệp công tử không chê thì thuộc hạ có thể đi tìm họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện