Chương 3543

Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất khỏi đó, cũng không biết đến đâu để đánh nhau, dù sao thời không xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn.

Diệp Quân thu lại ánh mắt, sau đó đi vào trong tháp đen, đi được hai bước, hắn bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn ở một bên, hơi ngờ vực: “Phạn cô nương, cô không đi cùng sao?”

Chu Phạn sửng sốt, có vẻ hơi bất ngờ, cô ta mỉm cười nói: “Lúc nãy tiền bối đó nói, một mình ngươi đi vào”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Chẳng phải cô nói chúng ta là bạn sao? Đã là bạn thì dĩ nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đi cùng đi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, thấy dường như không phải là lời nói khách sáo nên cười nói: “Được”.

Nói rồi cô ta và Diệp Quân đi vào tòa tháp đen.

Ba người Hữu Lão và Sậu Nguyên vẫn đứng ở đó.

Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn biến mất ở phía xa, khẽ nói: “Ta thấy hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, hơn nữa còn thông minh như thế”.

Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Sậu Nguyên và Hữu Lão đều nhíu mày.

Hữu Lão bình tĩnh nói: “Tiểu thư nhà ta là hậu duệ của hoàng tộc Đại Chu, mang trong mình dòng máu của hoàng tộc Đại Chu, thậm chí trong tay còn nắm giữ cấm quân hoàng thành Đại Chu, là con cưng của trời thực sự… Người theo đuổi tiểu thư đều là rồng phượng trong đám người, thiên tài xuất thế, đế tử Đại Đạo…”

Sậu Nguyên lạnh lùng nhìn Hữu Lão: “Cậu Diệp nhà ta mang trong mình có ba loại huyết mạch đặc biệt, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể cắt đứt Thần Đạo, đánh với Ách Đạo. Thế hệ trẻ ở cả vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới, cậu Diệp nhà ta đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất chứ?”

Hữu Lão thản nhiên nói: “Trên đời này, một người dù có yêu nghiệt cỡ nào, nếu không có gia thế vững chắc chống đỡ, không chừng một ngày nào đó lại đột ngột thất bại trên con đường Đại Đạo mỏng như băng này đấy. Hơn nữa, một thiên tài chưa trưởng thành hoàn toàn chẳng qua lại nhỏ bé như kiến và hạt bụi khi đứng trước một số thế lực”.

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Trong mắt vài người, một thế lực lớn mạnh cũng chỉ lớn bằng con kiến mà thôi”.

Hữu Lão nhíu mày, ông ta quay sang nhìn Sậu Nguyên: “Đại Chu thành lập được gần mấy tỷ năm, cho đến giờ ngoài nền văn minh Thiên Hành thì chưa từng gặp đối thủ”.

Nghĩ đến lửa Thiên Hành bị kiếm tu nữ váy trắng hàng phục trong người cậu Diệp, Sậu Nguyên khẽ cười: “Nền văn minh Thiên Hành à? Chẳng qua chỉ có thế thôi”.

Nghe Sậu Nguyên nói thế, người đàn ông áo đen nhìn ông ta, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi?

Nói khoác đến mức này… hơi quá rồi.

“Ha ha!”

Hữu Lão ở một bên bỗng cười nói: “Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi, rốt cuộc là vì tầm mắt của ta quá thấp chưa nhìn thấy hết thế giới rộng lớn, hay là có người đang khoác lác?”

Sậu Nguyên nhìn Hữu Lão nghiêm túc nói: “Ta thực sự hiểu cảm giác của ông, vì ta đã từng ngông cuồng như ông, tự cho rằng nền văn minh vũ trụ của mình là vô địch, sau đó ta đã trở nên thành thật hơn”.

Hữu Lão: “…”

Người đàn ông áo đen: “…”

Diệp Quân và Chu Phạn đi đến tầng mười hai, dưới đất là đồ ngổn ngang.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Lúc đầu chắc là họ đi rất vội”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện