Chương 3542

Thấy thế, Cố Trạch híp mắt, dưới đáy mắt hiện lên tia ngạc nhiên, ông ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, sau đó rơi vào trầm tư không nói gì, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.

Diệp Quân ở bên dưới xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về lại trong tay hắn. Trong tòa tháp đen ở đằng xa, một luồng sáng đen bỗng lao lên trời, sau đó một giọng cười vang lên.

Diệp Quân nhìn lên trời, một người đàn ông tóc dài mặc đồ đen đứng ở đó, sau khi ra ngoài, người đàn ông tóc dài cười càng lớn hơn, tiếng cười như sấm, chấn động trời đất.

Cảnh giới Khai Đạo!

Diệp Quân bên dưới nhìn người đàn ông tóc dài, không nói gì.

Lúc này Cố Trạch bỗng nói: “Tù Linh, nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi”.

Tù Linh dừng lại, ông ta nhìn Cố Trạch, sau đó vung tay lên, hai viên tinh thạch rơi đến trước mặt Diệp Quân bên dưới.

Khuôn mặt Cố Trạch cứng đờ.

Diệp Quân cũng hơi khó hiểu, sao tên này lại cho mình thứ này?

Đây chẳng phải là tinh thể Vĩnh Hằng lúc trước Nhất Niệm từng lấy đó sao?

Tù Linh liếc nhìn Cố Trạch ở phía xa, lạnh nhạt nói: “Cố Trạch, vẻ mặt này của ngươi sao mà khó coi thế? Đến tháng rồi à? Có cần chữa không?”

Cố Trạch nhìn chằm chằm Tù Linh, chỉ ước gì có thể đánh chết cái tên khốn trước mặt này.

Tù Linh cười nhạo, sau đó nhìn Diệp Quân bên dưới, ông ta xòe tay phải ra, một thần thức rơi xuống trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta chỉ vào đầu mình.

Diệp Quân hiểu ý, chạm nhẹ vào thần thức đó. Chẳng mấy chốc ngôn ngữ của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đều hội tụ vào trong thần thức đó.

Trên đường đi, hắn đã biết rất nhiều ngôn ngữ của các nền văn minh vũ trụ, cho dù hắn không hiểu, hai bên gặp nhau và truyền đạt lại ngôn ngữ của các nền văn minh vũ trụ cũng đủ biết nói rồi.

Tù Linh thu hồi thần thức của mình lại, nhìn Diệp Quân nói: “Năm đó khi nền văn minh Thủy tộc ta rời đi, mặc dù đã mang theo hết mọi thứ nhưng vẫn còn vài thứ bị bỏ sót, ngươi có thể đến thẳng tầng mười hai, ở đó vẫn còn vài thứ hữu ích”.

Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn tiền bối”.

Tù Linh xòe tay ra, một tấm bùa đông đặc như nước bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Sau này nếu gặp nguy hiểm, có thể kích hoạt tấm bùa này, nếu không có tình huống đặc biệt, ta sẽ đến”.

Diệp Quân lại chắp tay lại: “Cảm ơn”.

Tù Linh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mặc dù có ý nghĩ tham lam nhưng lập tức đánh bay nó.

Cố Trạch khôn ngoan như vậy cũng không có ý định ra tay cướp lấy, điều này rất bất thường, mình tốt hơn không nên làm chuyện ngu ngốc. Dù sao thì thanh kiếm này cũng có thể phá được trận pháp của Đại Tế Sư, vậy thì người tạo ra kiếm đáng sợ thế nào nữa?

Những người đạt đến cấp bậc này của họ càng biết rõ sự đáng sợ của chưa được biết đến của vũ trụ bao la này, ngươi không bao giờ biết được trong vũ trụ này có những người lớn mạnh thế nào.

Tâm có điều sợ hãi, ắt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.

Tù Linh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Cố Trạch ở đằng xa: “Đánh vài chiêu chứ?”

Cố Trạch lạnh nhạt nói: “Được thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện