Chương 2998

Bắc Tề Vương trầm mặc.

Trưởng bối trong nhà.

Giờ phút này, cho dù lão ta có kiêu ngạo thế nào thì cũng biết người đứng phía sau thanh niên trước mặt không hề đơn giản.

Lão ta đã đánh giá thấp người này rồi.

Diệp Quân nói: “Nghe ông hỏi vậy, ta chợt nhớ ra kiếm kỹ ta vừa tạo ra vẫn chưa có tên… Gọi là Diên Trì Nhất Kiếm đi. Ha ha ha…”

Bắc Tề Vương nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Thân xác lão bắt đầu nứt lìa, máu tươi không ngừng phun ra.

Ngược lại, Diệp Quân đã hồi phục rất nhiều.

Thấy vậy, mọi người đều hiểu Bắc Tề Vương đã thua.

Thua ở năng lực hồi phục.

Năng lực tự hồi phục của Diệp Quân quá mạnh, có thể nói, chỉ cần hắn chưa chết hẳn thì sẽ luôn hồi phục, như một cỗ máy vận động vĩnh viễn.

Thật đặc biệt!

Diệp Quân nhìn Bắc Tề Vương với cơ thể tan nát, im lặng không nói gì.

Hắn đã thắng ở năng lực hồi phục.

Nếu hắn không có năng lực phục hồi mạnh mẽ thì hắn không thể đánh bại Bắc Tề Vương, bởi vì đối phương thật sự quá mạnh. Hắn có thể chịu đựng đến bây giờ đều là nhờ năng lực phục hồi nhanh chóng, vì vậy hắn mới có thể chiến đấu với đối phương. Xem ra sau này phải xin Tiểu Bạch và Nhị Nha nhiều thần vật hồi phục hơn.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bật cười một lúc rồi nhìn Bắc Tề Vương, định ra tay thì một giọng nói từ xa truyền tới: “Dừng tay”.

Diệp Quân nhìn lên trời, chỉ thấy phía xa bầu trời tách ra, ba người chậm rãi bước tới.

Hai nam một nữ.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân vang lên giọng nói của Trấn Thiên: “Người đi đầu là yêu vương Cự Mang, là người đứng đầu trong bốn đại yêu vương của khu vực Cổ Hoang, bên cạnh ông ta lần lượt là yêu vương Thần Trạch và yêu vương Hình Nguyệt”.

Bốn đại yêu vương tập hợp.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn Cự Mang: “Có chuyện gì sao?”

Cự Mang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, lão ta là người của khu vực Cổ Hoang”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì sao?”

Cự Mang bình tĩnh nói: “Ngươi không thể giết”.

Mặc dù bốn đại yêu vương có quyền lực riêng, nhưng trên thực tế bọn họ đều thuộc khu vực Cổ Hoang, nếu Diệp Quân giết Bắc Tề Vương ở đây thì khu vực Cổ Hoang sẽ tổn hại lớn, hơn nữa trước đây bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh của Yêu Nguyệt, lúc cần thiết có thể lựa chọn ra tay can thiệp.

Nghe Cự Mang nói vậy, Diệp Quân cười lớn, sau đó hắn hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa lông mày của Bắc Tề Vương, sau đó bị luồng sức mạnh thời không đặc biệt trong kiếm của Diệp Quân quét sạch.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Cự Mang: “Ông nói không thể giết thì không được giết sao?”

Vừa dứt lời, không gian xung quanh trở nên lặng ngắt không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện