Chương 2991

Lúc Bắc Tề Vương xông tới, vô số đạo Kiếm Quang lại xuất hiện trước mặt lão ta. Bắc Tề Vương không thèm để ý tới chúng, mặc cho chúng chém vào thân lão, lão biết rõ mình không thể dùng suy nghĩ bình thường để đối phó với Diệp Quân, nếu không sẽ chết trong tay Diệp Quân.

Vì vậy, lão ta chọn liều mạng.

Ta sẽ theo dõi ngươi!

Mặc dù kiếm của Diệp Quân đả thương Bắc Tề Vương, nhưng Bắc Tề Vương vẫn lao về phía Diệp Quân, nếu không phải Diệp Quân có năng lực tự chữa trị thì lần va chạm này sẽ khiến hắn mất đi khả năng chiến đấu.

Trong bóng tối, Sở phu nhân nhìn Bắc Tề Vương: “Lão yêu thú này cũng có bản lĩnh đấy”.

Thanh niên áo trắng gật đầu, phải nói rằng thực lực của Bắc Tề Vương rất mạnh, nhưng gã thấy Diệp Quân mạnh hơn.

Phải biết rằng, Diệp Quân lúc này mới chỉ đạt tới cảnh giới Đế Quân.

Sau khi bị đánh bay lần nữa, sắc mặt của Diệp Quân trở nên khó coi, quả nhiên đối phó với yêu thú là khó nhất, bởi vì chúng rất hung hãn, không thể dùng ý thức chiến đấu mà chỉ có thể dùng sức mạnh tấn công xác thịt, nếu không mọi thứ đều vô nghĩa.

Muốn nghiền nát cơ thể của yêu vương đương nhiên là rất khó.

Lúc này, hắn nghĩ tới kiếm Thanh Huyên.

Nếu có kiếm Thanh Huyên, với thực lực hiện giờ của hắn có thể dễ dàng giết chết Bắc Tề Vương.

Như cảm nhận được suy nghĩ của Diệp Quân, một thanh kiếm từ trên trời phóng xuống trước mặt hắn.

Đây chính là kiếm Thanh Huyên.

Nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân rất bất ngờ.

Sao kiếm lại xuất hiện?

Diệp Quân quay lại nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, vẫy móng vuốt, không biết đang biểu đạt điều gì.

Diệp Quân thu ánh mắt lại, nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, trầm mặc không nói.

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn thu kiếm Thanh Huyên lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Bắc Tề Vương, một khắc sau, hắn hóa thành một đạo kiếm quang phóng tới.

Lần này, hắn lựa chọn không dùng kiếm Thanh Huyên.

Trong bóng tối, một người đàn ông áo trắng nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười: “Hơi bất ngờ!”

Người phụ nữ váy trắng bên cạnh ông ấy nhìn Diệp Quân ở phía xa, không nói gì.

Người đàn ông áo trắng nói: “Thanh Nhi, chúng ta đi thôi”.

Lúc chàng thanh niên từ bỏ việc dùng kiếm Thanh Huyên, ông ấy biết chàng thanh niên này đã trưởng thành thật rồi.

Lúc này, ông ấy biết đã đến lúc mình cũng nên rời đi.

Nhưng người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu nói: “Đợi chút đã”.

Đợi thêm chút nữa!

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, hơi ngạc nhiên.

Người phụ nữ váy trắng khoác tay người đàn ông, dịu dàng nói: “Không vội”.

Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhíu mày.

Vậy thì đợi thêm chút nữa.

Quả thật không vội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện