Chương 2827

Nhìn thấy vậy, sắc mặt Triệu Lão lập tức trầm xuống, ông ta biết nếu như Diệp Quân không chịu nhượng, cung chủ nhất định sẽ không từ bỏ.

Điều khiến hắn có chút hiếu kỳ chính là, cuốn sách cổ màu đen kia rốt cuộc là thần vật gì, ngay cả cung chủ cũng động lòng?

Phải biết rằng, trong các thế lực lớn, Đạo Thị rất giàu có, hơn nữa với tư cách là chủ nhân của Đạo Thị, ông ta nắm giữ vô số bảo vật thần thánh, cho dù là Tổ Mạch siêu quý giá thì ở trước mặt cung chủ cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho nên, thứ khiến cung chủ coi trọng, quả thật không nhiều.

Lúc này, người đàn ông trung niên nói: “Đi nói với hắn trước, xem hắn nghĩ thế nào”.

Triệu Lão khẽ gật đầu: “Được!”

Nói xong, ông ta lặng lẽ rút lui.

Ở cửa chính điện, người đàn ông trung niên trầm mặc một hồi, nói: “Người đâu”.

Vừa dứt lời, bốn cường giả thần bí mặc áo giáp đen xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Đi đi, nếu như đối phương không đồng ý nhượng…”

Nói tới đây, ông ta tự giễu cười một tiếng: “Ta cũng không nghĩ tới việc bản thân sẽ dùng thủ đoạn tồi vậy đâu…… Nhưng biết làm sao được, thứ đó quý giá vô cùng, ta không ra tay, người khác sẽ ra tay. Tốt hơn là ở nó ở trong tay của ta…”

Nói xong, ông ta phất tay.

Nhận được tín hiệu, bốn cường giả thần bí cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ biến mất tại chỗ.

La Giới, nhà họ Mục.

Sau khi nghe lão già trước mặt nói xong, tộc trưởng Mục Thành của nhà họ Mục vẻ mặt càng thêm ngưng trọng: “Hắn thật sự đã đánh bại một cường giả cảnh giới Thần Đạo có 4 phần thần tính à?”

Ông lão khẽ gật đầu: “Ừ”.

Mục Thành chậm rãi đứng lên, lúc này ông ta có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút vui mừng, năm đó tên kia cố ý xòe ra nhiều Tổ Mạch như vậy, là muốn dụ nhà họ Mục ông ta ra tay, nếu ông ta lựa chọn làm như vậy, nhà họ Mục có lẽ đã diệt tộc rồi.

Mục Thành nhẹ giọng nói: “Tên này thật là xấu xa!”

Lão già cũng nói: “Tộc trưởng, người này lai lịch nhất định không đơn giản, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt tới trình độ này, thật sự là hiếm có…”

Mục Thành khẽ gật đầu, có chút nghi hoặc nói: “Trước hắn nói hắn thuộc nhà họ Dương… Nhưng tại sao ta chưa hề nghe đến tộc này?”

Lão già nói: “Có lẽ là đại tộc lánh đời?”

Mục Thành gật đầu: “Có thể, bất kể như thế nào, sau ngày hôm nay, nhà họ Dương này nhất định sẽ trở thành đối tượng điều tra của rất nhiều thế lực”.

Nói đến đây, ông ta lắc đầu, rồi nói: “Đây không phải là việc của những người nhà họ Mục ta, Trượng lão, hãy truyền lệnh. Từ nay về sau, người nhà họ Mục không được vênh váo bên ngoài, không được dùng quyền thế ức hiếp người khác. Khiêm tốn cho ta, nếu để cho ta biết ai ỷ thế ức hiếp người khác, lập tức bị trục xuất khỏi nhà họ Mục”.

Bất luận là nhà họ Dương hay là Đạo Thị, hiện tại ông ta đều không muốn đi dây vào, ông ta chỉ muốn chăm người nhà của mình thật tốt.

Bởi vì ông ta phát hiện, nếu không quản lý người của mình cho tốt, một khi chọc giận người không nên chọc giận, thì sẽ chuốc lấy tai họa cho cả tộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện