Chương 2767

Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên nói: “Mọi người, đây là cơ hội quá tốt cho chúng ta, chỉ cần lấy được thi thể yêu thú Thần Đạo, thì ngàn năm sau chúng ta cũng không cần lo về tài nguyên tu luyện nữa, nếu nội đan còn nguyên vẹn, thì càng tốt hơn, hơn nữa chúng ta cũng không cần tiếp tục mạo hiểm thăm dò chỗ sâu…”

Nói đến đây, ông ta liếc mắt nhìn mọi người: “Ai muốn giàu có theo ta”.

Nói xong, ông ta đi về phía xác yêu thú ở đằng xa.

Những người còn lại do dự một hồi rồi cũng theo sau.

Cao Thú cũng muốn đi, bởi vì ông ta cũng bị cám dỗ, chỉ cần có được một chút xác chết yêu thú như vậy, ông ta có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tuy nhiên, Diệp Quân đã kéo ông ta đi.

Bằng cách này, ngoại trừ Diệp Quân, Cao Thú và một thanh niên mặc áo bào đen, những người còn lại đã chọn lấy xác của yêu thú.

Đám Diệp Quân vội vàng đi theo đoàn trưởng Mục.

Mấy người vừa rời đi không bao lâu, đột nhiên, từng tiếng kêu chói tai từ sau lưng mọi người vang lên.

Diệp Quân đang muốn quay đầu lại nhìn, thì đoàn trưởng đột nhiên lạnh lùng nói: “Đừng quay đầu lại, tiếp tục đi”.

Nói xong, bà ta tăng tốc.

Diệp Quân do dự một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, theo đoàn trưởng Mục đi nhanh về phía xa xa, một lát sau, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm.

Mà phía sau, tiếng kêu chói tai không ngừng vang lên, phải nửa canh giờ sau tiếng kêu mới ngừng lại.

Trong rừng rậm, đoàn trưởng Mục không nói một lời tiếp tục đi về phía xa.

Bên cạnh Diệp Quân, sắc mặt Cao Thú có chút tái nhợt, nếu không phải Diệp Quân ngăn cản, ông ta đã qua đó rồi.

Cao Thú lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi nói: “Diệp đệ, ngươi có biết đó là một cái bẫy không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.

Cao Thú đầy nghi ngờ.

Diệp Quân nhìn xa xa về phía đoàn trưởng Mục, sau đó nói: “Đoàn trưởng nói đúng, nếu điều bất thường, nhất định có yêu, hơn nữa phương pháp này có chút giống với ‘bẫy’ của gia tộc ta..”.

Nói xong, hắn vội vàng dừng lại.

Cao Thú cười khổ nói: “Thật ra ta với bọn họ cũng thấy có chỗ không ổn, nhưng ta vẫn muốn tới đó thử xem có thể gặp được vận may hay không…..”.

Bên cạnh, thanh niên áo bào đen đột nhiên lạnh lùng nói: “Theo con đường võ đạo, kiêng kỵ nhất chính là vận may, lần này có người cứu ngươi, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu”.

Cao Thú thấp giọng thở dài, nhưng không nói gì nữa.

Diệp Quân liếc nhìn thanh niên mặc áo bào đen, rồi nhìn Cao Thú, cười nói: “Cao huynh, coi đây là một bài học cũng tốt. Hơn nữa, sở dĩ ta không đi hoàn toàn không phải là do ta thấy được đó là một cái bẫy. …”

Cao Thú có chút tò mò: “Còn có nguyên nhân khác sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cao Thú hỏi: “Là gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Bởi vì ta có tiền, ta không thèm thi thể của yêu thú Thần Đạo!”

Vẻ mặt của Cao Thú đông cứng lại.

Thiếu niên áo bào đen liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi rất giàu à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện