Chương 2746

Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ra tiền bối Thần Nhất vẫn còn rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết”.

Đến giờ cuốn sách cổ màu đen trong người hắn vẫn chưa được giải.

Nghĩ đến cuốn sách cổ màu đen đó, Diệp Quân bỗng lóe lên một suy nghĩ, có lẽ người ở đây biết có thể đọc được chữ trên đó.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào mà trên trấn nhỏ đã có sương mù, cả trấn nhỏ được sương mù bao phủ trở nên mờ ảo.

Diệp Quân thử phóng thần thức của mình ra, thế nhưng hắn lại ngạc nhiên phát hiện ra hắn không thể thi triển thần thức.

Mộc Nguyên bỗng trầm giọng nói: “Nơi này hơi đặc biệt, cậu cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu, hắn tiếp tục đi sâu vào trong trấn nhỏ.

Đúng lúc này, sau lưng Diệp Quân vang lên tiếng bước chân, Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông thô kệch đi tới, người này dáng người cao lớn, mặt mọc đầy râu, sau lưng còn đeo một cái rương bằng tre.

Nhìn thấy Diệp Quân, người đàn ông sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: “Mua đồ sao?”

Không để Diệp Quân lên tiếng, ông ta để rương của mình xuống, sau đó lấy một ít đồ ở bên trong ra rồi đặt trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn thoáng qua, thấy khá kinh ngạc vì những thứ mà người này lấy ra đều là bảo vật cấp Thần Bảo, trong đó có một thanh kiếm dài thu hút sự chú ý của hắn, thanh kiếm này dài khoảng ba thước, bề ngang bằng hai ngón tay, cả thanh kiếm màu đen nhưng có một đường màu đỏ thẫm ở giữa thân kiếm.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông trung niên vội nói: “Cậu bạn có hứng thú với kiếm này à?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Có thể xem được không?”

Người đàn ông trung niên sảng khoái nói: “Có cái gì không thể xem đâu chứ?”

Nói rồi ông ta cầm thanh kiếm lên đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân vừa định cầm kiếm, người đàn ông trung niên lại rụt tay về, Diệp Quân khó hiểu nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: “Cậu bạn, kiếm này tên là Ác Nghiệp, có sức mạnh tà ác, nếu tu vi không đủ, nhẹ thì bị ảnh hưởng đến tâm trí, nặng thì bị nó thôn phệ thần hồn, ngươi…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Nên làm mà”.

Ông ta vừa nói vừa đưa kiếm cho Diệp Quân.

Diệp Quân cầm lấy kiếm, ngay khi kiếm đã ở trong tay, hắn cảm nhận được một sức mạnh tà ác cực kỳ đáng sợ, sức mạnh tà ác đó đi dọc theo tay hắn tiến thẳng vào trong ý thức của hắn, giống như những gì người đàn ông trung niên nói, sức mạnh tà ác này vừa đi vào ý thức của hắn, nó sẽ cưỡng ép nuốt chửng thần hồn của hắn.

Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, tay cầm kiếm khẽ run.

Keng!

Tiếng kiếm vang lên, sức mạnh tà ác đó bị hắn đẩy ra khỏi người, không chỉ thế, sức mạnh đó còn bị kiếm ý của Diệp Quân phong ấn trong kiếm.

Ý chí kiếm đạo trấn áp.

Thấy thế, ánh mắt người trung niên đó lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó dựng ngón tay lên cười nói: “Cậu bạn lợi hại đấy”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó trả kiếm trong tay cho người đàn ông trung niên: “Kiếm này khá đấy, tiếc là không hợp với ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện