Chương 2729

Diệp Quân không quan tâm đến người phía sau mà tiếp tục sử dụng kiếm ý vô địch chống lại vòng xoáy màu đen.

Lúc này, Diệp An chợt xuất hiện ở sau lưng Diệp Quân, sau đó đâm ra một thương.

Oanh!

Nữ thần linh lập tức bị đánh lui.

Diệp An cầm trường thương lạnh lùng nhìn nữ thần linh, vô cùng khinh thường: “Không biết xấu hổ!”

Nữ thần linh híp mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Diệp An nhắc lại: “Không biết xấu hổ!”

Nữ thần linh chỉ về phía Diệp An, sát khí trong mắt bà ta như hoá thành thực thể: “Ta sẽ cho ngươi biết nói chuyện không suy nghĩ sẽ phải trả giá thật đắc”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên xông về phía trước, đánh một quyền nhằm vào Diệp An.

Diệp An không sử dụng thương mà lại cất nó đi, sau đó cũng đánh một quyền về phía người phụ nữ.

So đấu võ đạo!

Hai nắm đấm đọ sức với nhau, mỗi cú đấm đều chứa đựng sức mạnh huỷ diệt đất trời, nhưng Diệp An lại không thua kém nữ thần linh này chút nào, rõ ràng là ngang tài ngang sức.

Trong động thiên Thần Nhất không chỉ có Diệp Quân tiến bộ mà cả Diệp An cũng thế.

Thật ra hai tỷ muội họ cũng cạnh tranh với nhau, không ai muốn yếu hơn ai, đương nhiên không phải là cạnh tranh tiêu cực.

Lúc Diệp An giữ chân nữ thần linh kia, kiếm ý xung quanh Diệp Quân chợt trở thành màu đỏ như máu.

Sức mạnh huyết mạch!

Khi điều động ba loại sức mạnh huyết mạch cùng một lúc, vô số kiếm ý lập tức đánh tan vòng xoáy màu đen.

Phải nói rằng, Diệp Quân rất bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ tên này lại phái người đến Tuế Nguyệt trường hà để bắt người trong tộc mình.

Nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường.

Hắn trốn trong động thiên Thần Nhất, những người này chắc chắn sẽ tìm cách ép hắn ra ngoài, bắt người thân của hắn đến ép hắn cũng là một cách hay.

Nghĩ vậy, Diệp Quân nhịn cười hỏi: “Các ngươi bắt được chưa?”

Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân, cố gắng giữ bình tĩnh: “Diệp Quân, cha mẹ ngươi đều đang nằm trong tay bọn ta, nếu người dám tiếp tục giết người thì bọn họ sẽ sống không bằng chết, ngươi không thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn ta đâu”.

Diệp An bình tĩnh nhìn Mạt Thiên Đô, không nói gì.

Diệp Quân bỗng nổi trận lôi đình: “Đê tiện vô liêm sỉ, các ngươi là hậu duệ của thần linh, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ? Ông…”

Thấy Diệp Quân đã mắc lừa, Mạt Thiên Đô thở phào nhẹ nhõm, thật ra cũng không tính là bị lừa, vì theo ông ta nghĩ, Trần Du lúc này chắc chắn đã tới Tuế Nguyệt trường hà. Trần Du đích thân dẫn đội chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nói cách khác, cha mẹ của Diệp Quân bây giờ đã ở trong tay Trần Du, nhưng ông ta hơi thắc mắc tại sao Trần Du vẫn chưa dẫn người trở về.

Không nghĩ nhiều nữa, Mạt Thiên Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện đi”.

Lúc này, ông ta đương nhiên đã có tư cách nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện