Chương 2574

Trong khi Viện trưởng của họ có thể sánh vai với thần linh, chưa kể nội tình trong học viện cũng không hề thua kém năm gia tộc hậu duệ của Thần Đế.

Chỉ là một gã thanh niên, có là thiên tài đến mấy thì làm sao có thể chống lại học viện Thần?

Nhưng ông ta không mở miệng phản đối, bởi vì Hữu chủ giáo là người có quyền lực lớn nhất một khi Viện trưởng không có mặt.

Trên đài luận võ.

Sắc mặt Mục Vân đanh lại sau khi bị Diệp Quân đẩy lui, sau đó nhận ra mình vẫn đã xem thường kiếm tu thiên tài của Thần Viện này.

Đối phương chỉ dùng một kiếm là có thể nhẹ nhàng cản lại ngón đòn hắn ta đã dốc hết toàn lực vào.

Nhận thua ư?

Đương nhiên là không, vì Mục Vân vẫn còn giấu bài trên tay.

Hắn ta bước tới trước.

Uỳnh!

Một bức tượng yêu thú phóng ra từ trong cơ thể, lơ lửng sau lưng hắn ta.

Là vượn Bàn Thiên.

Thân hình nó cao như quả núi nghìn trượng, hai tay như cột đình, toàn thân săn chắc vạm vỡ, ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Uy áp thú dữ tỏa ra từ người nó theo từng đợt như sóng thần khiến trời đất sôi trào.

Mục Vân cầm thương đứng dưới cái bóng của vượn Bàn Thiên, tuy nhỏ bé nhưng khí thế không hề thua kém con vượn khổng lồ.

Khán giả bốn phía ngừng thở.

Diệp Quân chỉ nhìn đối phương với vẻ lạnh nhạt, không chỉ trong mắt mà còn trong lòng.

Bỗng giọng Ngao Thiên Thiên vang lên trong đầu hắn: “Ta muốn đánh cùng huynh”.

Thiên Thiên!

Diệp Quân cười lớn: “Được!”

Bản thân hắn có thể giải quyết, nhưng hắn vẫn muốn kề vai chiến đấu cùng nàng ấy.

Chỉ nghe Mục Vân gầm lên: “Chiến!”

Uỳnh!

Con vượn Bàn Thiên đứng phía sau siết tay phải lại, gọi một cây trường thương vàng óng xuất hiện.

Mục Vân khom lưng, đâm thương trong tay về phía Diệp Quân.

Gần như cùng lúc, con vượn Bàn Thiên lặp lại động tác đó.

Rắc!

Chiêu này vừa ra đã khiến trận pháp sắp được sửa xong lại vỡ ra, đất trời bốn phía nứt nẻ như mạng nhện.

Ai nấy đều hoảng hồn.

Cũng may còn có các cường giả học viện Thần nhanh chóng xuất hiện chữa trị, bằng không e là cả đài đá sẽ hóa thành bột vụn dưới chiêu này.

Cho dù vậy, họ vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách đến là đáng sợ như bị trời cao đè xuống, làm họ chỉ biết tuyệt vọng khi hít thở không thông.

Thấy mũi thương lao tới, Diệp Quân bước lên trước, từng bước đều tỏa ra khí tức đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện