Chương 2558

Mười mấy giây sau, tất cả cường giả đều biến thành huyết khí.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy chấn động.

Phải biết rằng, trong các cường giả này có cả cường giả cấp Thiên Quân, thế nhưng lại không có sức phản kháng khi đối mắt với huyết quang đó.

Đáng sợ đến thế sao?

Đúng lúc này, một cô gái bỗng bay ra từ trong tàu mây, cô gái mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, chiếc váy rất mỏng hệt như mạng che mặt, tóc đen, đồng từ đỏ, đứng trên lá cờ tàu mây, dung mạo tuyệt thế, không giống người sống trên nhân gian.

Cô ta xòe bàn tay ra, huyết thư đó bay vào trong tay cô ta, nhìn huyết thư trong tay, môi cô ta cong lên nở nụ cười, khiến người ta sợ hãi.

Ngay lúc này như cảm nhận được gì, cô ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn chỗ Diệp Quân đứng, ngạc nhiên nói: “Cá lọt lưới?”

Vừa dứt lời, cô ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Ngón cái tay trái Diệp Quân cầm vào chuôi kiếm nhưng không ra tay, kiếm khí và sức mạnh huyết mạch trong người đã bộc phát đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.

Đối mặt với cô gái này, hắn không dám sơ suất, không ra tay mà thôi, nếu muốn đánh thì phải toàn lực mà tung ra một đòn chí mạng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô gái bỗng cười nói: “Tại sao lúc nãy ngươi không đến giành Tổ Mạch?”

Nụ cười này khuynh đảo mọi người, cực kỳ hút hồn.

Diệp Quân vững tâm, bình tĩnh nói: “Chuyện này bất thường chắc chắn có vấn đề”.

“Ồ?”

Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái cảm thấy có hứng thú: “Ngươi biết đó là một cái bẫy ư?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đa phần là thế”.

Cô gái nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta không ngờ những lão già đó đã sống đến chừng này tuổi mà vẫn không thể hiểu đời bằng một thanh niên như ngươi”.

Diệp Quân nói: “Sức hấp dẫn quá lớn”.

Có quá nhiều điều nghi ngờ nhưng không ít người vẫn rất sẵn lòng mạo hiểm, dù có nguy hiểm đến tính mạng.

Cô gái chớp mắt: “Hình như ngươi không sợ ta”.

Không thể không nói cô ta khá ngạc nhiên vì cô ta nhận ra mặc dù từ đầu đến giờ người đàn ông này đều đề phòng, kiếm trong tay đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ nhưng trong mắt người đàn ông này lại có không chút sợ hãi.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô nương sẽ ra tay đánh ta sao?”

Cô gái lắc đầu: “Sẽ không”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Cô gái cuộn một lọn tóc trước ngực, cười nói: “Ta giết chúng là vì chúng muốn cướp Tổ Mạch của ta, ngươi không muốn lấy đồ của ta thì sao ta có thể giết ngươi?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Cô gái này đúng là đang khiến người ta mắc bẫy.

Cô gái nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, khẽ cười, không nói gì, xoay người rời đi.

Đi chưa được bao lâu, cô ta bỗng phất tay lên, một Tổ Nguyên bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân sửng sốt, khó hiểu: “Cô nương, cô…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện