Chương 1837

Lúc này một đám người mặc đồ vest bỗng lao đến.

Tô Tử hoảng hốt nói: “Mau cứu anh ta…”

Trong một trang viên xa hoa, Mộc Uyển Du cũng chạy đến, lúc nhìn thấy Tô Tử, cô ấy vội hỏi: “Anh ta không sao chứ?”

Tô Tử lắc đầu: “Còn đang cấp cứu”.

Nghe thế, Mộc Uyển Du trở nên căng thẳng, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nhìn Tô Tử: “Chẳng phải anh ta đến công ty của cậu làm việc sao? Sao lại…”

Tô Tử thấp giọng thở dài, nói hết mọi chuyện cho Mộc Uyển Du nghe.

Nghe Tô Tử nói xong, Mộc Uyển Du nôn nóng đáp lời: “Cậu hiểu lầm anh ta rồi, anh ta đến câu lạc bộ Vô Biên không phải để đi chơi đùa mà để tìm người”.

Tô Tử sửng sốt: “Tìm người hả?”

Mộc Uyển Du gật đầu, cười khổ: “Anh ta nói với mình trong ký ức của anh ta, anh ta quen với một người trong câu lạc bộ Vô Biên… nhưng mình nói với anh ta, muốn vào nơi đó thì phải là thành viên của câu lạc bộ, nên anh ta mới muốn kiếm tiền để đến đó…”

Tô Tử sửng sốt.

Mộc Uyển Du do dự, sau đó nói: “Cậu ném anh ta một mình ra ngoài, chắc chắn anh ta đã đi bộ về…”

Tô Tử siết chặt hai tay, cúi đầu không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng xa hoa, còn có mùi thơm thoang thoảng.

Có vẻ như nhận ra điều gì đó, Diệp Quân quay đầu sang một bên, một cô gái nằm sấp bên giường.

Là Tô Tử!

Diệp Quân nhìn ngực của mình, ngực đã được băng bó, vẫn còn hơi đau.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, cũng may tên khốn đó không đánh vào đầu.

Nếu không e là mình sắp tiêu đời.

Mẹ kiếp, nếu chết ở nơi này thì mất hết thể diện với toàn bộ vũ trụ rồi.

Lẽ nào mình bị chủ nhân bút Đại Đạo sắp xếp?

Diệp Quân nhíu mày.

Núi Phạn Tịnh, một người đàn ông bỗng tức giận mắng: “Sắp xếp cái con khỉ, ông đây đến bản thân mình còn khó giữ được! Tu vi bị phong ấn, còn bẫy ngươi làm gì, chết tiệt… mẹ kiếp…”

Lúc này ở đằng xa bỗng vang lên giọng nói đầy tức giận: “Ngươi ồn ào gì đấy, còn không mau đi lau sàn nhà chính? Có muốn ăn cơm không? Cả ngày chỉ biết lười biếng”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Trong căn phòng, Diệp Quân vừa định ngồi dậy, lúc này Tô Tử bỗng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Diệp Quân đã tỉnh, cô ấy vội nói: “Anh tỉnh rồi à?”

Diệp Quân gật đầu hỏi: “Ừ, Tô Tử cô nương, nơi này là?”

Tô Tử nói: “Nhà của tôi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Nhà cô ư?”

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế”.

Cô ấy nhìn Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện