Chương 1836

Kiếm ý thuần túy.

Nhưng hắn nhận ra kiếm ý này vừa xuất hiện, sẽ lập tức bị phong ấn và cấm chế của nơi này áp chế, sau đó chỉ còn lại ý niệm, tất nhiên uy lực của kiếm do ý niệm phát ra sẽ yếu đi rất nhiều.

Diệp Quân khẽ cong ngón tay lại, nhánh cây bỗng bay về trong tay hắn, hắn nhìn nhánh cây trong tay, im lặng hồi lâu mới khẽ nói: “Chỉ có thể từ từ thôi”.

Không có xác thịt!

Không có tu vi!

Chỉ có thể tu kiếm!

Có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu với hắn.

Nghĩ đến đây Diệp Quân nở nụ cười, tất cả buồn bực, phiền muộn trước đó đều bị quét sạch.

Khi Diệp Quân đến khu dân cư Tử Quận thì trời đã tối, hắn vừa định bước vào khu dân cư thì lúc này một chiếc ô tô bỗng dừng lại bên đường, nhìn thấy chiếc xe này, Diệp Quân sững sờ.

Là xe của Tô Tử.

Tô Tử xuống xe, cô ấy cũng sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó ánh mắt trở nên lạnh như băng, cô ấy quay đầu lại nhìn sang thư ký Tiểu Tuyết bước xuống ở bên cạnh, đưa chìa khóa cho Tiểu Tuyết: “Chuyển đồ xuống giúp tôi”.

Cô ấy không muốn ở chung nhà với loại người này, lần này là cố ý đến chuyển nhà.

Tiểu Tuyết nhìn Diệp Quân, nhận lấy chìa khóa, sau đó đi vào trong khu dân cư.

Nghe Tô Tử nói thế, Diệp Quân do dự một chốc, vừa định lên tiếng chủ động chuyển đi thì đúng lúc này, đằng xa bỗng có một chiếc xe chạy tới, hai người đàn ông đeo mặt nạ lao xuống từ trên xe, xông thẳng đến chỗ Tô Tử.

Thấy thế sắc mặt Tô Tử lập tức thay đổi, liên tục lui về sau. Ngay khi hai người đàn ông đang muốn xông đến trước mặt cô ấy, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của gã, một trên trong đó vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một cơn đau nhói ở hông, sau đó lăn lộn dưới đất kêu thảm thiết. Lúc này, trong chiếc xe ở đằng xa bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Giết ả phụ nữ kia”.

Nghe người trong xe nói, một người đàn ông đeo mặt nạ khác rút súng ra chĩa vào Tô Tử đang ở một bên, Tô Tử bỗng biến sắc, người đàn ông đeo mặt nạ không do dự bóp cò.

Khoảnh khắc khi gã bóp cò, Diệp Quân bỗng kéo Tô Tử ra đằng sau, đồng thời nhánh cây trong tay văng ra.

Vèo!

Vụt!

Diệp Quân dẫn Tô Tử liên tục lùi về sau, cổ họng người đeo mặt nạ ở đằng xa kia bị một nhánh cây đâm vào.

Ánh mắt người đeo mặt nạ hiện lên vẻ khó tin, máu liên tục chảy ra từ trong miệng.

Chiếc xe đó bỗng lao vút đi.

Diệp Quân hơi cúi đầu nhìn ngực trái của mình, nơi đó máu chảy ra không ngừng.

Đau!

Diệp Quân ngã xuống đất, Tô Tử vội ôm lấy hắn, lúc nhìn thấy máu trên ngực Diệp Quân, đầu óc cô ấy trống rỗng, run giọng nói: “Anh… anh không sao chứ?”

Diệp Quân hít sâu một hơi, vốn dĩ định nói không sao nhưng hắn có cảm giác đầu mình càng lúc càng choáng váng, hắn nói: “Cô cô, cứu…”

Còn chưa nói hết lời, đầu hắn nghiêng sang một bên ngất lịm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện