Chương 1457

Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.

Bác Thiên Khuyết nhìn ông lão: “Chắc chắn là chỉ có một người phụ nữ váy trắng đi theo, không còn ai khác chứ?”

Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Chắc chắn, lần này đi theo hắn chỉ có một người phụ nữ váy trắng, vị Võ Thần của vũ trụ Quan Huyên và một vài cường giả đỉnh cấp trước đó luôn đi theo hắn cũng đã đến chiến trường Hư Chân rồi”.

Chỉ có một người.

Bác Thiên Khuyết đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Tiêu diệt chúng đi”.

Ông lão tộc Bác Thiên sửng sốt.

Bác Thiên Khuyết phấn khích nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm có một”.

Ông lão Bác Thiên do dự rồi hỏi: “Là như thế nào?”

Bác Thiên Khuyết nói: “Ông thử nghĩ mà xem, lần này tộc Bác Thiên tổn thất nặng nề ở vũ trụ Quan Huyên, trong tình huống này, vũ trụ Quan Huyên sẽ không nghĩ đến việc chúng ta lại dám đến lần nữa, ông nghĩ sao?”

Ông lão tộc Bác Thiên im lặng, nói thì nói thế nhưng cảm thấy hình như không ổn lắm.

Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Lần này, là do vũ trụ Quan Huyên bắt đầu bành trướng. Diệp Quân đến Loạn Tinh Giới mà chỉ dẫn theo một người, thế này không phải bành trướng thì là gì? Thế nên ta quyết định chúng ta đến đánh lén một lần nữa”.

Đánh lén một lần nữa.

Nghe Bác Thiên Khuyết nói thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều sửng sốt.

Bác Thiên Khuyết trầm giọng nói: “Gọi các cường giả trong tộc đến, theo ta đi giết Diệp Quân”.

Ông lão tộc Bác Thiên đó do dự, sau đó nói: “Trưởng lão, ta nghĩ chuyện này hơi bất thường, có cần đợi tộc trưởng ra rồi để tộc trưởng quyết định không?”

“Đợi cái gì?”

Bác Thiên Khuyết tức giận nói: “Đây thực sự là cơ hội ngàn năm có một với tộc Bác Thiên, nếu bỏ lỡ, một khi Diệp Quân đó quay lại vũ trụ Quan Huyên, lúc đó muốn giết hắn sẽ khó như lên trời”.

Ông lão tộc Bác Thiên muốn nói lại thôi, Bác Thiên Khuyết lạnh lùng lên tiếng: “Bác Thiên Liệt, ông sợ rồi à?”

Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Ta chỉ thấy chuyện này rất trọng đại, chúng ta nên đợi tộc trưởng ra rồi tính”.

Bạc Thiên Khuyết lạnh lùng nói: “Hiện giờ tộc trưởng bế quan tu luyện, sao có thể đến quấy rầy được? Hơn nữa, cũng không phải ông không biết tính cách của tộc trưởng, với tính cách của ông ấy, nếu biết được cơ hội ngàn năm có một này, ông ấy chắc chắn sẽ là người đầu tiên giơ hai tay đồng ý”.

Các cường giả tộc Bác Thiên im lặng không đáp, vì như Bác Thiên Khuyết nói, nếu Bác Thiên Đạo có ở đây, chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay.

Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Bác Thiên Liệt, ông nghĩ mà xem, chỉ có hai người Diệp Quân, mà cho dù người phụ nữ váy trắng có mạnh đến đâu thì cùng lắm chỉ là một Tuế Nguyệt Đại Đế… Ngay cả khi ta đánh giá quá cao người đó, cho rằng người đó là Mệnh Vận Đại Đế thì có làm sao? Bây giờ chúng ta còn hai vị Mệnh Vận Đại Đế, cộng thêm bọn ta, muốn giết cô ta chẳng phải như giết một con gà sao?”

Bác Thiên Liệt không nói gì, ông ta là người khá thận trọng nên chỉ mong đợi Bác Thiên Đạo ra rồi tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện