Chương 1452

Người phụ nữ váy trắng vẫn không nói gì, Diệp Quân thấy bà ấy không phản đối, thế là lấy can đảm nói: “Cô cô, chúng ta đến thôn Thạch nhé”.

Người phụ nữ váy trắng xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không đằng xa, không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, thầm thở dài, hắn có thể cảm nhận được hình như người cô này có tâm sự.

Được người phụ nữ thần bí hướng dẫn, Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đến thôn Thạch, Diệp Quân vốn dĩ muốn tách thời không để đi xuyên thời không, nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nắm lấy vai hắn, ngay sau đó Diệp Quân chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước một dòng sông.

Diệp Quân ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh bốn phía đều là núi, núi như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên vào mây trời, trước mặt hắn mấy ngàn trượng có một ngôi làng đá. Thôn Thạch được xây dựng tựa lưng vào núi, ngôi làng rất lớn, ít nhất có đến cả vạn người sinh sống, trong làng thi thoảng vang lên tiếng hét chói tai.

Thôn Thạch!

Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đi vào thông Thạch, đi chưa được bao lâu một khí tức cực mạnh bỗng lao đến.

Người phụ nữ váy trắng cau mày, hai ngón tay hợp làm một vừa định ra tay, nhưng ngay sau đó người phụ nữ bí ẩn bỗng xuất hiện trước mặt hai người, người phụ nữ bí ẩn nhìn thôn Thạch ở đằng xa: “Người của mình”.

Tất nhiên bà ấy không dám ra tay với người phụ nữ váy trắng ở đây, người phụ nữ váy trắng không ra tay thì thôi chứ một khi đã đánh, đối phương sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Sau khi người phụ nữ bí ẩn xuất hiện, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất, có lẽ là nhận ra thân phận của người phụ nữ bí ẩn.

Người phụ nữ bí ẩn nhìn Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn dẫn người phụ nữ váy trắng đi về phía xa, sau khi vào thôn Thạch, Diệp Quân phát hiện trong thôn đá nhỏ này có không ít khí tức cường đại, trong đó hắn còn cảm nhận được vài khí tức của Đại Đế.

Diệp Quân bỗng nhìn về phía đằng xa, trên không trung nơi đó có một nhóm thanh niên đang phi ngựa, hai cánh tay vung vẫy, quyền phong cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm chói tai.

Diệp Quân nhìn mấy thanh niên đó, mặc dù cảnh giới của chúng không cao nhưng khí tức lại mạnh mẽ như biển, hai mắt sắc bén, cả người toát ra sát khí.

Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt các thanh niên, người đàn ông trung niên cao mét tám, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, hai cánh tay cường tráng, ánh mắt sắc bén, ánh mắt ông ta chậm rãi lướt qua các thanh niên, giọng nói như chuông ngân vang vọng: “Con đường võ đạo cũng như quá trình xây một tòa nhà cao tầng, nền tảng là quan trọng nhất, nếu nền tảng không vững chắc, sau này chắc chắn sẽ bị sụp đổ, thế nên nhân lúc còn trẻ, các ngươi phải luyện nền tảng của mình cho thật tốt, nền tảng càng vững chắc thì sau này mức tối đa sẽ càng cao”.

Các thanh niên đồng thanh nói: “Đã rõ”.

Lúc này một thanh niên bỗng giơ tay phải lên: “Võ giáo, ta có lời muốn nói”.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Nói đi”.

Thanh niên siết chặt nắm đấm: “Bao giờ bọn ta mới có thể đến Chân vũ trụ?”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Sao nào, mới thế đã muốn đến Chân vũ trụ rồi à?”

Thanh niên vung nắm đấm: “Ta nghe nói Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên cực kỳ yêu nghiệt, mười tám tuổi đã có thể giết chết Thần Đế một cách dễ dàng, hiện nay hắn được xưng là người yêu nghiệt nhất toàn vũ trụ, nhưng ta lại không phục, muốn đánh với hắn một trận”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện