Chương 1313

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế bị ghim chặt ở bên ngoài, sau đó cười nói: “Người này đã được coi là cường giả đỉnh cấp nhất ở vũ trụ này, nhưng ở trong mắt ông, ông ta chỉ nhỏ bé như một con kiến, nếu không phải do ông ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì ông cũng không có hứng thú ra tay với ông ta”.

Diệp Quân lặng thinh không đáp.

Ông nội đang khoe khoang sao?

Không!

Hắn nghĩ ông nội thật sự rất lợi hại.

Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Tu đạo cũng như việc uống nước vậy, nóng lạnh tự khắc chỉ có bản thân mình biết. Đời người cần một quá trình, quá trình này bắt buộc tự mình trải nghiệm, cũng giống như cháu, cháu đi từ Quan Huyên đến đây, thực lực cũng tăng lên không ít chứ nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.

Đúng là như thế, trên đường đi đến đây, mặc dù chịu rất nhiều khổ sở nhưng phải nói là thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Nếu lúc đầu ông ra tay giúp đỡ cháu thì liệu cháu có được như hôm nay không?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Vui buồn tan hợp, đủ loại cảm xúc đều phải trải qua một lần. Nếu không trải qua biệt ly sẽ không có niềm vui khi được hội ngộ, nếu không trải qua chết chóc thì sẽ không biết giá trị của cuộc sống”.

Ông ấy khẽ cười, sau đó nói: “Những lời nói văn vẻ nho nhã lại chẳng khiến người thoải mái chút nào, nói một cách đơn giản, ông nghĩ chỉ cần cháu không bị đánh chết thì nên chịu khổ một chút, như vậy cháu mới có thể trưởng thành nhanh hơn”.

Diệp Quân cạn lời.

Hắn nhận ra ông nội của hắn hơi cực đoan.

Bây giờ hắn cũng hiểu được tại sao cha lại hơi đối địch với ông nội.

Nếu đây là cha mình, mình cũng không muốn nhận.

Vô lý hết sức.

Đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được lúc còn trẻ, có thể ông nội từng bị đả kích gì đó hoặc thời thơ ấu bất hạnh nên mới cực đoan như vậy.

Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam phủi bụi trên vai Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Năm đó ông nuôi cha của cháu ở bên ngoài, mặc dù lúc đầu là có ý tốt nhưng cách này quả thật quá mức cực đoan, vì có một số việc không nên để nó gánh vác, đây cũng là chuyện mà ông cảm thấy khá hối hận”.

Diệp Quân cười nói: “Vẫn còn cơ hội để sửa chữa mà!”

Kiếm Chủ Thanh Sam sửng sốt, nói: “Sửa chữa?”

Diệp Quân nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng thế, tuy chuyện của con trai đã không thể cứu vãn được, nhưng không phải còn có cháu trai của ông sao? Sau này ông cháu ta có thể cùng nói chuyện nhiều hơn, cải thiện tình cảm mối quan hệ”.

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, Kiếm Chủ Thanh Sam bật cười, một lúc sau ông ấy nhìn Diệp Quân lắc đầu mỉm cười. Thằng nhóc này láu cá hơn cả cha nó, xem ra vẫn chưa chịu khổ đủ.

Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Thanh Sam bỗng truyền âm bằng huyền khí cho Tiểu Tháp: “Sau này để thằng nhóc này chịu khổ nhiều hơn, đừng để nó trở nên ba hoa láu cá, nó có tiềm năng làm vua dựa dẫm đấy”.

Tiểu Tháp vội nói: “Vâng! Rất được ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện