Có người ví beta như những chú kiến thợ của xã hội.
So với alpha – những kẻ chiếm giữ tài nguyên đỉnh cao và đầy tính xâm lược hay omega sở hữu nhan sắc cùng những mùi hương quyến rũ, những beta bẩm sinh không nhạy cảm với hormone – bất kể nam nữ, về mặt s1nh lý và tập tính đều gần với loài người thời kỳ chưa tiến hóa hơn.
Mối quan hệ giữa beta với alpha và omega cũng trở nên vô cùng phức tạp theo thời gian. Có beta tận dụng lợi thế không bị ảnh hưởng bởi hormone để cùng lúc có cả tình nhân alpha lẫn omega, số khác thì truyền thống hơn, chỉ kết đôi với đồng loại để tránh những bất ổn do hormone gây ra.
“—— Thế cô thuộc loại beta nào, Yến Đường?”
Ánh đèn văn phòng rực rỡ, hương cà phê lan tỏa, chỉ còn một tiếng nữa là tan làm, nhân viên đều chẳng còn tâm trí làm việc.
Là nhân viên mới, Yến Đường hơi choáng ngợp trước nhiệt tình bàn tán của các đồng nghiệp cũ.
“Em… có lẽ thuộc phe truyền thống ạ.” Cô cười ngượng ngùng.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đồng loạt tròn mắt kinh ngạc.
“Nhưng em xinh thế này thì phí quá!”
“Tôi cũng là phe truyền thống đây. Alpha trên giường thực sự rất khó chịu, tính khí cũng khó chiều.”
“Nhưng Tiểu Yến có vẻ chưa chắc chắn lắm? Chẳng lẽ chưa yêu bao giờ? Chuyện này phải trải nghiệm vài lần mới biết được.”
Đề tài càng lúc càng trở nên kỳ quặc, các đồng nghiệp mắt sáng rực, hạ giọng thì thầm.
Yến Đường cúi đầu xem tài liệu tại bàn, không tham gia câu chuyện, hành động này bị hiểu nhầm thành ngại ngùng.
“Nhưng mọi người không tò mò ‘thành kết’ là gì sao?”
“Nếu alpha biết điều một chút, trải nghiệm sẽ k1ch thích hơn với beta đó…”
Màn hình máy tính tối dần, phản chiếu đôi mắt phượng yên lặng và thanh tú của cô gái bên bàn làm việc.
Yến Đường im lặng nhưng những lời bàn tán của đồng nghiệp vẫn liên tục lọt vào tai cướp mất sự tập trung của cô, kéo tâm trí cô về một đêm tối đen như mực.
Cơ thể alpha trẻ trung ấy mạnh mẽ đến mức nào, đôi tay gò cô vào vòng kim cô, thân nhiệt bốc lửa tích tụ trong thời kỳ nhạy cảm châm ngòi cho một cơn thèm khát kinh hoàng đến mức tưởng chừng tan chảy cả xương cốt.
Yến Đường biết rõ cảm giác khi một alpha “thành kết” trong người mình.
Căng tràn tột độ, ngạt thở đến mức tưởng chết đi sống lại, kh0ái cảm ảo giác.
Dù cô có van xin thế nào, alpha trên người vẫn không chịu dừng lại, như một con chó đực đói khát, điên cuồng muốn đánh dấu cô thành vật sở hữu.
Chiếc mũi thanh tú của hắn ấn vào gáy cô, điên cuồng hít lấy hít để cái tuyến hormone không bẩm sinh ấy, giọng nói vốn trong trẻo giờ khàn đặc, đầy đe dọa:
“Cho em! Tỏa hormone ra ngay!”
Dù Yến Đường khóc lóc nói “không có” bao nhiêu lần, hắn vẫn giả điếc làm ngơ, ngoan cố gặm nhấm vùng da mềm mại ấy, cố ý—
Giọng nói bỗng trở nên mềm mại, ủy khuất đáng thương:
“Đàn chị, em xin đó, cho em ngửi một chút thôi, chỉ một chút thôi mà…”
“Đàn chị đã ngấm đẫm hormone của em rồi, sao không chịu cho em chút hormone của đàn chị?”
“Đàn chị rõ ràng đã hứa với anh trai sẽ chăm sóc em mà…”
Nhưng beta làm gì có hormone, cũng chẳng thể ngửi thấy hormone. Cô mở miệng định nói nhưng chỉ phát ra những tiếng thở gấp đứt quãng.
*
Mọi chuyện bắt đầu từ hai năm trước.
Năm cuối đại học, Yến Đường nhận lời Tống Cảnh – cựu học trưởng khóa trên, chăm sóc cậu em trai Tống Úc vừa nhập học.
Khi ấy Bắc Kinh vừa bước vào tháng Chín, những tán cây trong khuôn viên nhuộm sắc đỏ vàng, con đường chính dẫn đến cổng trường phủ đầy lá rụng, ánh nắng ban ngày rực rỡ trải thảm vàng óng.
“Vậy từ nay phiền đàn chị chăm sóc em nhé.”
Tống Úc mười tám tuổi sở hữu ngoại hình thanh tú ưa nhìn, một mình đứng dưới nắng kéo vali, đôi mắt trong veo ánh lên sắc vàng kim như ngọc quý, mái tóc nâu nhạt mềm mại cũng nhuộm màu mộng mơ dưới ánh mặt trời.
Cậu có đường nét khuôn mặt giống hệt anh trai Tống Cảnh nhưng đôi mắt luôn ẩn chứa nụ cười dễ mến, tính cách hoạt bát hơn nhiều, cử chỉ lại lịch thiệp đúng mực như anh trai, khác hẳn phong thái hống hách của đa số alpha.
Yến Đường vốn được Tống Cảnh chiếu cố nhiều, lại thêm tính tình cậu đàn em ôn hòa nên chẳng mấy chốc hai người trở nên thân thiết.
Sau khi tân sinh viên nhập học, trường đã có giáo viên phụ trách hướng dẫn riêng nên sự chăm sóc của cô dành cho Tống Úc chủ yếu ở khía cạnh đời sống. Như thời gian nào thư viện hay quán cà phê vắng người, món nào ngon ở căng tin, vị trí cửa hàng tiện lợi hay tiệm photo…
Tống Úc cũng nhanh chóng xem cô như người thân thiết nhất trong trường, ngày nào cũng cùng cô đi về, thậm chí còn chia sẻ những câu chuyện và con người cậu gặp.
“Hôm qua tiệc tùng có mấy omega đến chơi.”
Khi nhắc đến chuyện này, Tống Úc nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:
“Rõ ràng đã tiêm ức chế tố rồi, còn xịt nước hoa hormone, mùi xộc thẳng lên mũi.”
Yến Đường đang uống cà phê bật cười, bị sặc liền cúi đầu ho mấy tiếng. Tống Úc vội vỗ nhẹ lưng cô.
“Chắc do em chưa gặp omega hợp gu thôi…”
Yến Đường hết ho liền trêu đùa.
Hormone tựa như chiếc còng xích tự nhiên, khóa chặt alpha và omega vào nhau. Bản năng “đánh dấu” và “bị đánh dấu” theo họ từ tuổi dậy thì, tích tụ qua mỗi kỳ nhạy cảm rồi bùng lên như thủy triều thúc đẩy thời kỳ động d*c.
Còn beta, dù tuyến giáp kém phát triển bẩm sinh khiến họ kém nhạy cảm với hormone, thường không trải nghiệm được h@m muốn mãnh liệt ấy. Trừ khi có alpha kiên trì truyền hormone của mình vào cơ thể beta liên tục, tạm thời đánh thức tuyến giáp thoái hóa, tạo ra quá trình trao đổi hormone, thực hiện sự đánh dấu hai chiều.
Đồn đại rằng đó là quá trình cực kỳ đáng sợ – một sự kết hợp dữ dội và thú tính đến mức có thể khiến beta phát điên trước khi hoàn tất. Cũng hiếm alpha nào đủ kiên nhẫn và bền bỉ để theo đuổi việc có tỷ lệ thành công thấp lại chẳng mấy hứa hẹn này.
“…Khi em gặp omega mình thích, sẽ bị mê hoặc bởi hormone của cô ấy thôi.”
Yến Đường khẽ nghiêng mặt nhìn alpha kém mình ba tuổi, bất chợt chạm phải ánh mắt Tống Úc đang dán chặt vào mình khiến cô giật mình.
Cậu nheo mắt nhìn cô với nụ cười khó hiểu, không biết đã quan sát cô như thế bao lâu.
“Hormone à… Beta có hormone không nhỉ? Em chưa ngửi thấy mùi gì từ đàn chị, hay là có loại ức chế tố dành riêng cho beta?”
“Em không học kỹ môn s1nh lý hồi cấp ba à? Trên biểu đồ giới tính, những beta thiên về omega có thể sản sinh hormone nhưng chị thì không. Chị là beta tiêu chuẩn.”
Yến Đường đáp với chút bất lực.
Nhưng những alpha như Tống Úc – lớn lên trong sự nuông chiều, việc thiếu quan t@m đến cộng đồng beta là điều dễ hiểu.
Yến Đường uống cạn ly cà phê, đặt chiếc cốc sứ xuống bàn với tiếng “cạch” khẽ.
“Dù thế nào, việc hỏi về hormone của người khác vẫn là bất lịch sự.” – Cô nhẹ nhàng khuyên bảo – “Điều đó giống như đang tán tỉnh, sau này gặp omega em thích cũng đừng tùy tiện hỏi như vậy.”
Tống Úc bỗng nheo mắt cười: “Nếu em đang cố tình tán tỉnh đàn chị thì sao?”
“Đừng nói bậy.”
Yến Đường không mảy may để t@m đến lời cậu mà chuyển sang chủ đề giải bóng đá tân sinh viên sắp tới. Cô giải thích nếu đạt thứ hạng cao sẽ được cộng điểm khi bình chọn sinh viên xuất sắc cuối kỳ.
Nói quá say sưa, cô không nhận ra ánh mắt chàng alpha trẻ vẫn đang đăm đăm nhìn gương mặt ửng hồng vì ho của mình.Ánh mắt ấy vẫn không chịu rời đi, như có thể chạm vào làn da ửng hồng của cô.
*Bản dịch của Dreamyhours
Có lẽ từ nhỏ đã có người giúp việc chăm sóc từng li từng tí, Tống Úc lần đầu sống tự lập trong ký túc xá đại học. Dù có Yến Đường hỗ trợ việc học hành nhưng những chuyện cá nhân thì buộc phải tự xoay xở khiến cậu không tránh khỏi bỡ ngỡ.
Ba tháng sau, sự cố đã xảy ra.
“Em bước vào kỳ nhạy cảm rồi… quên mang theo ức chế tố.”
Đầu dây bên kia im ắng đến lạ, chỉ còn nghe tiếng thở gấp gáp của Tống Úc.
Yến Đường nhận điện thoại khi đang ở ngoài trường. Cô vừa kết thúc buổi phỏng vấn, chuẩn bị đi ăn tối với một người bạn beta nam.
Mất kiểm soát hormone không phải chuyện nhỏ, nếu lỡ xảy ra tình huống đánh dấu ngoài ý muốn thì thật phiền phức.
Nghe xong, cô vội hỏi Tống Úc đang ở đâu, sau đó liền chỉ cho cậu vị trí tủ y tế công cộng gần nhất.
“Trong đó có ức chế tố phổ thông dành cho alpha, em dùng tạm rồi về ký túc xá ngay đi.”
“Đàn chị không đến sao?”
“Tối nay chị có hẹn rồi, vẫn đang ở ngoài trường, đã báo với em trước đó mà.”
“…Trước giờ toàn đàn chị dẫn em đi, em chưa thuộc đường.”
Giọng nói bên kia pha chút uất ức.
“Anh trai không có ở đây, em chỉ nghĩ đến tìm đàn chị thôi.”
Kỳ nhạy cảm là giai đoạn nguy hiểm, dùng ức chế tố càng muộn, alpha càng dễ mất kiểm soát.
Nhưng Tống Úc lại khăng khăng bảo mình dị ứng với loại ức chế tố phổ thông, khiến Yến Đường phải tới phòng dụng cụ thể dục – nơi cậu đang trốn – vào lúc gần 9 giờ tối.
Hành lang tầng ba nhà thi đấu vắng tanh, ánh đèn trắng lạnh lẽo, tĩnh mịch đến rợn người.
Yến Đường đẩy cửa phòng dụng cụ, nhìn vào bên trong – căn phòng tối om không một bóng người, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo lọt qua khung cửa sổ phía xa chiếu vào.
Chưa kịp thấy bóng dáng Tống Úc, cô vừa định gọi tên thì bỗng nghe tiếng cửa đóng sầm phía sau.
Yến Đường giật mình, định quay đầu thì đã bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau. Thân nhiệt cao bất thường của alpha trong kỳ nhạy cảm lập tức bao trùm lấy cô, đôi tay rắn chắc như chiếc cũi sắt khóa chặt cơ thể cô.
Mũi thanh tú của chàng trai trẻ cọ vào gáy cô – nơi có tuyến giáp chưa phát triển của beta. Hơi thở nóng rực phả lên da thịt khiến Yến Đường căng cứng người dù chẳng thể ngửi thấy hormone.
“Em… chị mang ức chế tố em thường dùng rồi đây…” Giọng cô run run đầy lo lắng.
Nói khó nghe thì alpha mất kiểm soát trong kỳ nhạy cảm chẳng khác gì chó đực sắp động d*c, lý trí gần như biến mất, bản năng hoàn toàn chiếm thượng phong.
Điều Yến Đường lo sợ nhất đã xảy ra.
Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay Tống Úc để tiêm ức chế tố nhưng dường như cậu đã mất hoàn toàn lý trí, thậm chí bắt đầu li3m láp vùng da mềm mại sau gáy cô.
Chiếc lưỡi ấm nóng cùng hơi thở rực lửa khiến cơ thể cô run rẩy theo bản năng.
“Dừng lại đi…”
“Cho em ngửi hormone của chị đi.” Giọng cậu khàn đặc, gấp gáp.
“Beta làm gì có hormone!”
Yến Đường lớn tiếng.
Không ngạc nhiên khi câu nói bị phớt lờ, Tống Úc vẫn miệt mài tìm kiếm dấu vết hormone trên tuyến giáp thoái hóa của cô.
Hôn, cắn.
Alpha trẻ tuổi phát tán lượng hormone đáng sợ, âm thầm bao trùm người trong vòng tay, trong khi Yến Đường hoàn toàn vô thức.
Trong bóng tối của phòng dụng cụ thể chất, cô vật lộn để giành lấy khoảng trống để vùng vẫy, tay mò mẫm trong túi tìm ống tiêm ức chế tố.
Ngay khi Yến Đường lấy được thuốc, Tống Úc đã chộp lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay cậu nóng rực, các khớp xương ấn vào làn da mỏng manh khiến cô không thể nhúc nhích.
Cậu cúi đầu, để lộ răng nanh sắc nhọn.
Cơn đau như sét đánh ngang cổ, Yến Đường khóc thét, ống thuốc rơi xuống sàn.
Tống Úc nghiến chặt răng vào gáy cô, không ngừng bơm hormone đặc quánh vào tuyến giáp thoái hóa, cố gắng đánh dấu cô.
Sự cố xảy ra khiến Yến Đường phải trốn trong ký túc xá của Tống Úc suốt mấy ngày.
Đêm đó, cậu không ngừng truyền hormone vào người cô suốt nửa tiếng đồng hồ. Mùi mật ngọt đậm đặc thấm vào từng thớ thịt, khiến cô suốt ba ngày sau như ngâm mình trong hũ mật ong, ngay cả người cách xa vài mét cũng có thể ngửi thấy mùi hương này.
Sau khi hoàn thành đánh dấu tạm thời, Tống Úc dần lấy lại lý trí. Cậu ôm chặt Yến Đường đang kiệt sức trong vòng tay, chân thành xin lỗi vì hành vi mất kiểm soát của mình rồi tự tiêm ức chế tố mà cô mang đến.
“Đàn chị, nếu ra ngoài lúc này, mọi người sẽ biết em đã đánh dấu đàn chị.”
Giọng cậu đầy hối hận.
“Hãy ở lại ký túc xá của em đi. Đàn chị ngủ phòng em, em sẽ ngủ sofa.”
Ký túc xá dành cho alpha đều là phòng đơn tiện nghi, nằm trong khuôn viên riêng biệt của trường, gần như là căn hộ mini.
Bên ngoài cửa sổ là hồ nước nhân tạo, mỗi khi gió thổi, mặt hồ gợn lên những gợn sóng lăn tăn.
Với Yến Đường, ngoài việc không thể cảm nhận hormone, ấn tượng lớn nhất về việc bị alpha đánh dấu chính là cơn đau.
Vết răng sâu hoắm in trên gáy cô sưng đỏ, vết thương loang lổ như một vết son tàn.
“Sẽ không để lại sẹo đâu.”
Tống Úc nhẹ nhàng an ủi trong lúc bôi thuốc cho cô, sau đó lấy giấy thử hormone áp lên vết đánh dấu sau gáy.
“Còn hormone không?” Yến Đường lo lắng hỏi nhưng người phía sau im lặng bất thường.
Cô quay lại, thấy Tống Úc đang chăm chú nhìn tờ giấy thử không nói, liền tự động cầm lấy xem rồi thở phào: “Chỉ một đêm đã chuyển hóa được một nửa rồi, ngày mai có lẽ sẽ hết hẳn.”
“Em tưởng phải mất cả tuần.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Đó là với những beta có đặc tính gần omega. Chị là beta thông thường.”
Tống Úc cụp hàng mi dài, khẽ “ừ” một tiếng: “Vậy thì tốt quá.”
Vì thái độ ăn năn chân thành của Tống Úc, cộng thêm việc cậu rất biết giữ ý tứ sau khi rời phòng thể dục, Yến Đường tin đây thực sự chỉ là tai nạn nên cũng rộng lòng tha thứ.
Nhưng cô không ngờ khi sự việc sắp lắng xuống, Tống Úc đột nhiên ngỏ lời muốn hẹn hò.
“Em không thể rời mắt khỏi chị, từ đêm đó… trong đầu em chỉ toàn hình bóng chị.”
Cậu nói những lời này với hàng mi khẽ rung, đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào Yến Đường.
Có lẽ vì ngoại hình Tống Úc quá xuất chúng, hay do những lời này quá bất ngờ.
Yến Đường nghe xong tim đập thình thịch, nhìn cậu mà không thốt nên lời.
Cuối cùng, cô vẫn từ chối Tống Úc.
“Chị chỉ chấp nhận beta thôi. Chúng ta hãy coi như đêm đó chưa từng xảy ra nhé.”
Thực tế, những beta như Yến Đường rất được ưa chuộng.
Cô đến từ một thị trấn nhỏ, khi mới tới Bắc Kinh giống như chú chim sẻ nhỏ xám xịt, thoạt nhìn rất bình thường. May mắn là Yến Đường đủ chăm chỉ, dần dần lột xác thành phiên bản hiện tại – vẻ ngoài thanh tú cùng khí chất dịu dàng từng thu hút không ít alpha lẫn omega.
Nhưng Yến Đường luôn dè chừng trước h@m muốn bị hormone chi phối của alpha và omega. Nếu bước vào mối quan hệ, cô chỉ muốn xây dựng tình cảm ổn định và an toàn với một beta hợp tính.
Chính vì vậy cô thẳng thắn giải thích lý do từ chối với Tống Úc, sau đó bắt đầu giữ khoảng cách với cậu.
Nhưng Tống Úc dường như rất muốn duy trì tình bạn, liên tục đảm bảo sẽ không nhắc đến chuyện đêm đó nữa.
Nụ cười của cậu luôn khiến lòng người ngọt ngào, còn vẻ mặt đáng thương lại càng dễ khiến người ta mềm lòng.
Yến Đường không cầm lòng được.
Họ cứ thế giữ mối quan hệ bạn bè suốt hai năm.
Điều khiến Yến Đường bất ngờ là trong khoảng thời gian đó, Tống Úc không hề có bất kỳ mối quan hệ nào với omega. Cậu dường như chẳng hứng thú với điều đó, ngoài việc học và giao lưu bạn bè thông thường thì chỉ thích rủ cô đi chơi – ngay cả khi cô đã tốt nghiệp và đi làm.
Vì vậy, khi Tống Úc gọi điện thông báo bị sốt, Yến Đường ngay lập tức nghĩ cậu thực sự không có ai chăm sóc.
Mùa đông đến, những cơn gió đêm gào rít bên ngoài cửa sổ.
Vừa bước vào căn hộ của Tống Úc sau giờ làm, Yến Đường nghe thấy tiếng khóa cửa “cách” vang lên.
Âm thanh chói tai trong không gian tối om tĩnh lặng.
Cô xách túi thuốc hạ sốt, quay phắt lại nhìn Tống Úc đang dựa vào cửa – gương mặt cậu ửng đỏ một cách bất thường.
“Em đã hỏi bác sĩ. Ngay cả beta ở vị trí trung lập nhất trên biểu đồ giới tính, chỉ cần bị đánh dấu đủ sâu, đủ lâu… vẫn có thể hoàn thành liên kết.”
“Đàn chị có em trong lòng mà. Trời lạnh thế này, đàn chị vội vã đến đây, chắc lo lắng lắm phải không?”
Giọng Tống Úc khàn khàn vì sốt, đôi mắt ánh lên sắc lạnh như thú săn mồi. Khí thế đáng sợ của alpha bao trùm căn phòng, khiến Yến Đường căng thẳng.
Cô bản năng lùi lại vài bước: “Chị đã nói rồi, chị không có tình cảm gì với em. Nếu có hiểu lầm gì thì từ nay chúng ta nên ngừng liên lạc.”
“Đàn chị nỡ lòng cắt đứt với em sao?”
Tống Úc tiến tới, nắm lấy cổ tay cô. Lòng bàn tay nóng rực khiến Yến Đường giật mình.
“Em rất khó chịu, chỉ muốn ôm chị thôi. Nếu muốn từ chối thì chị cứ việc đi.”
Chiếc chìa khóa bị nhét vào tay cô. Cảm giác kim loại lạnh giá giúp cô tỉnh táo phần nào.
“Chị sẽ ra ngoài gọi bác sĩ cho em—”
Đúng lúc cô quay đi, Tống Úc đột ngột kéo cô ngã ngửa vào lòng.
“Đàn chị thật sự muốn bỏ đi? Ở lại đi, hai năm chưa đủ để chị hiểu lòng em sao?”
Cậu dùng mũi cao khẽ cọ má cô, giọng đầy uất ức.
Không đợi cô trả lời, cậu lấy ra lọ nước hoa hormone đưa trước mũi cô.
Mùi mật ngọt ngào ngạt xộc thẳng vào khứu giác.
“Đây là mùi hormone của em, giờ chị ngửi thấy chưa?”
— Thì ra hormone của cậu ngọt như vậy.
Yến Đường mơ màng nghĩ.
Đó là thứ ngọt ngào trong trẻo, mê hoặc như chính nụ cười của cậu – chẳng bao giờ khiến người ta chán ngán.
Gió bên ngoài vẫn gào thét, một cành khô đập mạnh vào cửa sổ. Tiếng động chói tai khiến Yến Đường bừng tỉnh.
Cô chợt nhận ra tình huống này nguy hiểm thế nào, ngay cả ý chí cũng bắt đầu lung lay.
Yến Đường cho rằng đó chỉ là sự buông lỏng nhất thời, lập tức muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng Tống Úc nhanh hơn một bước.
Cậu mở nắp chai, đổ nguyên chai nước hoa hormone lên người cô.
Trong phòng ấm áp, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Dịch lỏng trong suốt thấm đẫm vải, tô đậm đường cong cơ thể. Chất lỏng lạnh giá chảy dọc làn da, để lại những vệt ẩm ướt.
Mùi ngọt ngào đậm đặc khiến Yến Đường choáng váng, thậm chí có ảo giác bị hormone thu hút.
Còn Tống Úc lúc này cảm nhận được hormone mãnh liệt gấp vạn lần.
Vốn dĩ alpha có khứu giác nhạy bén nên cậu rõ ràng cảm nhận được mùi hương của mình đã ngấm vào từng sợi tóc, quấn quanh làn da Yến Đường, từng lớp từng lớp bao phủ cô hoàn toàn.
Hai năm kìm nén, sự chiếm hữu ban đầu đã mang lại cho Tống Úc thỏa mãn tột cùng nhưng bản năng chiếm đoạt đặc trưng của alpha trong xương tủy không dễ dàng bị dập tắt.
Yến Đường đã đánh mất cơ hội cuối cùng để rời đi.
Xét về mọi phương diện, beta và alpha vốn không tương thích.
Kích thước, thể lực, hình thể.
Nếu một alpha cố gắng theo đuổi tỷ lệ thành công cực thấp để đánh dấu beta bên dưới, beta đáng thương đó có thể bị dồn đến mức phát điên.
Yến Đường từng nghĩ mình sẽ không bị hormone thu hút nên cũng không thể nhận được khoái lạc từ chuyện này.
Nhưng cô không ngờ Tống Úc lại tận t@m đến vậy. Cậu kìm nén h@m muốn kết hợp ngay lập tức, trước hết khiến cô hoàn toàn đắm chìm trong sự vuốt v3 rồi mới thỏa thuê chiếm đoạt.
Alpha trong trạng thái động d*c hoàn toàn chẳng khác gì thú hoang. Bản năng thôi thúc cậu chiếm lĩnh người mình thương một cách thô bạo và toàn diện – thẩm thấu vào từng ngóc ngách, xâm chiếm ý chí và linh hồn cô.
Đồng thời Tống Úc lại dịu dàng hôn lên mặt Yến Đường bày tỏ tình cảm một cách không giấu giếm.
Cậu liên tục thúc giục cô mở lòng, hoàn thành đánh dấu hai chiều, trở thành “duy nhất” của nhau.
“Cho em hormone của chị đi, đàn chị… Đường Đường… em yêu… xin chị…”
Tống Úc điên cuồng hít lấy hít để tuyến giáp sau gáy cô, dùng răng nanh đâm nhẹ, không ngừng bơm hormone vào, cố gắng k1ch thích cơ thể beta sản sinh hormone.
Chỉ cần cơ thể Yến Đường phản ứng tạo ra hormone thì nó sẽ nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể, hoàn thành quá trình trao đổi hormone với Tống Úc.
Lúc đó, họ sẽ trở thành “định mệnh” không thể thay thế của nhau.
“Không có… không thể nào…” Yến Đường thở hổn hển yếu ớt.
Cô chỉ là một beta bình thường, bố mẹ từng kỳ vọng nhiều hơn nhưng sau nhiều lần kiểm tra tại bệnh viện, cả gia đình đều chấp nhận sự thật này.
Tống Úc chắc chắn sẽ thất vọng.
Nhưng những lời phủ nhận liên tục của cô chỉ càng k1ch thích Tống Úc.
Đầu tiên, cậu ép cô thừa nhận trong hai năm qua cũng từng có những khoảnh khắc rung động, sau đó vẻ mặt đầy uất ức hỏi tại sao cô không chịu sản sinh hormone, phải chăng cậu làm chưa đủ nhiều, chưa đủ lâu.
Đến lúc này, Yến Đường chỉ còn biết trả lời qua loa.
Thể lực tiêu hao quá nhiều khiến cô suýt ngất đi, ngay cả khái niệm thời gian cũng trở nên mơ hồ.
Mãi đến khi Tống Úc cúi xuống, âu yếm hôn lên má cô, tay giữ chặt eo khiến cô không thể cựa quậy.
Một cơn đau khủng khiếp ập đến, Yến Đường chợt tỉnh táo trở lại trong giây lát.
Tống Úc ôm chặt cô vào lòng, giống như loài chó hoang hoàn thành “thành kết”, bước cuối cùng trong quá trình kết hợp kéo dài.
Suốt hơn bốn mươi phút sau đó, cô bị khóa chặt trong vòng tay cậu không thể nhúc nhích.
Yến Đường bật khóc nức nở vì sự kết hợp xa lạ và kinh khủng này.
Cô không hiểu mình đang sợ hãi điều gì – có lẽ vì tình cảm ấy quá mãnh liệt khiến cô khiếp sợ hay nỗi bất an khi quan hệ thân mật với một alpha gia thế hơn người lại kém mình ba tuổi.
Suốt bảy ngày kết hợp không ngừng nghỉ vẫn không thể hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn.
Yến Đường không ngạc nhiên, thậm chí thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lẩn trốn.
Nhân cơ hội công ty điều động, cô lặng lẽ rời Bắc Kinh đến làm việc tại một chi nhánh ở phương Nam, cố gắng thoát khỏi mối quan hệ ngoài tầm kiểm soát này.
Kim đồng hồ chỉ 6 giờ, giờ tan làm.
Các đồng nghiệp nói cười thu dọn bàn làm việc, vui vẻ chuẩn bị về nhà. Yến Đường cũng sắp xếp tài liệu, tắt máy tính và rời văn phòng.
Phương Nam ẩm ướt, không khí tràn ngập hơi nước vô hình, cái lạnh mùa đông thấm vào tận xương tủy khiến người ta bất an.
Đã hai tháng kể từ khi đến đây, Yến Đường vẫn chưa quen với khí hậu nơi này.
Vì đến quá vội, cô không thuê được nhà gần công ty, nguồn căn hộ quanh đây lại ít ỏi nên đành tạm thời sống trong một khu chung cư cũ kỹ cách năm trạm tàu điện ngầm.
Tòa nhà xập xệ được bao quanh bởi những cây ngọc lan cao lớn trong đêm tựa như những bóng ma xám xịt.
Yến Đường bước về phía tòa nhà mình thuê, trong lòng lại nhớ về ánh nắng mùa đông Bắc Kinh.
Ký ức ùa về – nơi ánh nắng chiếu đến dường như luôn gắn liền với một khuôn mặt điển trai, dù cười hay giận cũng khiến người ta khó rời mắt.
Một alpha xuất chúng và quyến rũ.
Yến Đường hít một hơi sâu.
— Trong thời đại này, dù không có lễ nghi phiền phức yêu cầu alpha phải kết đôi với omega nhưng những cặp đôi không thể hoàn thành đánh dấu vẫn thường phải đối mặt với nguy cơ đối phương bị hormone người khác dụ dỗ.
Dừng lại kịp thời mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống con hẻm nhỏ phía trước.
Khi Yến Đường ngẩng đầu lên khỏi dòng suy nghĩ, cô đột nhiên đứng sững lại.
Cách đó không xa, một bóng người cao lêu nghêu đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Nhưng không hiểu sao, cô gần như ngay lập tức nhận ra đó là ai.
“…Sao em tìm được đến đây?” Yến Đường khó lòng diễn tả cảm xúc lúc này.
Mới chỉ hai tháng, mà cảm giác như đã xa cách từ lâu lắm. Khi bóng dáng ấy đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, lòng cô trào dâng thứ cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
Hắn cũng nhận ra Yến Đường, bước lại gần dưới ánh đèn, đôi mắt thủy tinh lạnh lùng đăm đăm nhìn cô.
Đó là một đêm hỗn loạn.
Những gì nói dưới ánh đèn đường, cách hắn vào được nhà cô, Yến Đường đều không còn nhớ rõ.
Cô bị hắn đè vào tường hôn.
Tống Úc không cho cô cơ hội giải thích hay biện bạch, chỉ điên cuồng siết chặt cô trong vòng tay, như một hình phạt cho sự bỏ đi không lời từ biệt.
“Sao chị có thể đối xử với em như vậy?” Hắn cắn vào gáy cô, chất vấn bằng giọng trầm đầy uất hận.
Rõ ràng là hắn quên mang ức chế tố, rõ ràng là hắn cố tình giả sốt đêm ấy để giữ cô lại, giờ lại đổ lỗi ngược rằng cô làm tổn thương hắn.
Yến Đường muốn phản bác nhưng bị hắn bịt miệng, chỉ phát ra những tiếng nức nở nghẹ đứt quãng.
Trong cái lạnh ẩm ướt phương Nam, lần đầu tiên cô toát mồ hôi đầm đìa lúc nửa đêm, nước mắt s1nh lý chảy dài trên mặt như muốn tan chảy vì hơi nóng từ hắn.
Mãi đến khi trời hừng sáng mới kết thúc.
Buồn ngủ.
Yến Đường kiệt sức gần ngất đi nhưng chàng trai ôm cô lại chẳng chút mệt mỏi.
Có lẽ vì đã xả hết giận, giọng hắn từ u ám chuyển sang ủy khuất: “Sao chị không từ biệt em? Chị có biết em đau lòng thế nào không?”
Yến Đường mệt mỏi nói với hắn, với một alpha, việc theo đuổi mối quan hệ không thể hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn là phi thực tế.
“Bỏ qua chuyện đánh dấu, còn cảm xúc của chị thì sao? Chị thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?” Hắn gặng hỏi.
Sau khoảng lặng, Yến Đường đáp: “Chị không biết. Nhưng em là alpha, nên hiểu sự hấp dẫn của hormone đáng sợ thế nào. Bàn về tình cảm bên ngoài đánh dấu là vô nghĩa.”
Câu nói khiến không khí giữa hai người chùng xuống.
Rất lâu sau, Yến Đường đột nhiên bị Tống Úc nắm gáy, buộc phải ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn.
“…Em đã nói có thể hoàn thành đánh dấu, là được.”
Giọng hắn đầy quả quyết, ánh mắt bao trùm lấy cô.
“Em sẽ khiến chị thấm đẫm mùi của em, cả đời không tẩy sạch được.”
Mức độ kiên trì của Tống Úc vượt xa tưởng tượng của Yến Đường – hắn bám riết lấy cô, đưa đón cô đi làm, khiến mọi người nhanh chóng biết cô có một alpha theo đuổi.
Giờ cô mới biết mình đã đụng phải loại đàn ông nào, chuyện này cũng đến tai Tống Cảnh.
Tống Cảnh hỏi Yến Đường có cần giúp đỡ không, nói rằng em trai mình từ nhỏ sống với ông bà ngoại nên thường thiếu cảm giác an toàn, đôi khi thực sự bám dính và cứng đầu đến mức khó chịu.
Chưa kịp trả lời Tống Cảnh, tin nhắn này đã bị Tống Úc phát hiện.
Yến Đường không ngờ đọc tin nhắn ấy lại khiến hắn rơi lệ.
Tống Úc khóc lúc nào cũng đáng thương nhất – hàng mi dài đọng giọt lệ, đôi mắt trong suốt mờ sương, chóp mũi ửng hồng, giọng nói nghẹn ngào. Hắn trách cô bí mật liên lạc với anh trai, luôn tìm cách từ bỏ hắn như anh ấy từng làm.
Lý lẽ tuy vô cùng ngang ngược, nhưng những giọt nước mắt tựa hạt châu lăn dài trên má khiến Yến Đường không kịp nhận ra sự phi lý trong lời hắn.
Sau vài ngày giằng co, có lẽ vì đầu óc quay cuồng, có lẽ vì vẻ đau khổ của Tống Úc quá mê hoặc, cuối cùng cô cũng đồng ý thử – thực tế, dù không đồng ý cô cũng không cách nào đuổi hắn đi.
Chẳng bao lâu, Yến Đường nhận ra nước mắt chỉ là thủ đoạn của Tống Úc.
Trong đầu hắn chứa đầy những ý đồ đen tối, tìm mọi cách hoàn thành đánh dấu càng sớm càng tốt.
Tống Úc thậm chí bắt cô cắn vào tuyến giáp của hắn.
Với alpha kiêu hãnh, việc bị cắn vào tuyến giáp là hành vi mất thể diện. Trong khi đánh dấu vĩnh viễn chỉ cần thâm nhập buồng sinh sản là đủ nên hầu hết alpha cả đời không bao giờ bị động đến chỗ ấy.
Yến Đường bị Tống Úc ép phải cúi đầu cắn.
Hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu để lộ gáy, một tay đè sau gáy buộc môi cô phải áp sát da thịt.
Khi răng cô cắn xuống, Tống Úc rên lên đau đớn.
Đầu tiên là vị máu, sau đó là chất lỏng trong suốt – dịch hormone alpha.
Lẽ ra nó phải có mùi nhưng beta như cô chỉ nếm được vị nhạt nhẽo.
“Không có mùi…”
Cô ngẩng đầu định rút lui nhưng bị Tống Úc ghì chặt.
Miệng cô đầy máu, mắt ứa lệ vì sợ hãi.
“Cắn tiếp, đến khi nếm được hormone của em thì thôi.”
Hormone Tống Úc là mùi gì nhỉ?
Qua nước hoa nhân tạo, cô biết nó ngọt như mật ong. Có lẽ dịch hormone cũng vậy.
Sau khi để lại vết cắn chi chít trên gáy hắn, Yến Đường cảm giác mình thực sự bắt đầu ảo giác.
“Chị ngửi thấy rồi, ngọt lắm.” Cô khóc nức nở.
Tống Úc buông cô ra, đè cô xuống, tay lau nước mắt trên mặt cô.
“Khóc gì chứ? Người đau là em cơ mà.”
Mắt Yến Đường đẫm lệ, môi dính máu, cằm lấp lánh dịch hormone của hắn.
Cô không biết mình trông thật mê hoặc trước mắt Tống Úc thế nào – khi miệng, cổ họng và bụng cô đã ngập tràn mùi hương của hắn.
Đang ôm nhau, Yến Đường chợt nhận thấy hơi thở Tống Úc gấp gáp, thân nhiệt tăng cao – hắn đột nhiên bước vào kỳ nhạy cảm.
Nhưng hắn lại vui mừng, không hề có ý định dùng ức chế tố mà trực tiếp nắm lấy mắt cá chân cô, buông thả bản thân theo bản năng.
“Đàn chị phải quen với em thôi.”
Hắn vuốt v3 bụng cô, hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi, rồi cắn vào gáy cô như thú đực khẳng định bạn tình.
“Em sẽ thành kết trong người chị vô số lần.”
Yến Đường không biết mình yêu Tống Úc từ khi nào.
Có lẽ là khi cô quen dần với việc mỗi sáng thức dậy, thấy cậu ôm cô thật chặt trong vòng tay, ngủ say với vẻ mặt vô cùng an tâm.
Cũng chẳng rõ từ lúc nào, chu kỳ nhạy cảm của Tống Úc bắt đầu chịu ảnh hưởng từ cô.
Rồi một đêm nọ, khi cô chủ động hôn cậu, cơn sốt động d*c của alpha lại ập đến dữ dội.
Lần này, họ đã hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn.
Có lẽ… chính tình yêu đã khiến điều kỳ diệu đó xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện