Ngoài ban công rộng lớn, ánh đèn rực rỡ của đại lộ Las Vegas hiện ra lấp lánh. Nhìn xa hơn, những ngọn đèn nhấp nháy như những mảnh vàng vụn rải trên nền đêm.

 

Những cây cọ, đài phun nước Bellagio, tháp Eiffel và tượng Nữ thần Tự do cùng chung một khung hình, xa hoa đến mức khó tin y như một giấc mơ. 

 

Cảnh tượng này khiến Yến Đường nhớ lại sáu năm trước, khi cô lần đầu đặt chân đến Las Vegas. Cô yêu sự ồn ã phồn hoa nơi đây nhưng cũng hiểu mình chỉ là kẻ vô danh, đến rồi đi chẳng để lại dấu vết.

 

“Vì vậy, anh đã mua một ngôi nhà cho em. Anh nghĩ rằng nếu em sở hữu một ngôi nhà ở đây, em sẽ có cảm giác như mình sở hữu cả thành phố này, giống như bây giờ, ánh đèn của thành phố này đang nằm trong tay em.” – Tống Úc mỉm cười rồi nói.

 

Ánh đêm in bóng lên gương mặt điển trai của anh, chỉ tiếc vết thương mới ở đuôi mắt hơi phá hỏng nét hoàn mỹ ấy. Nhìn nó, Yến Đường chợt nhớ ngày xưa khi anh ngồi đợi cô ký hợp đồng gia sư trong quán cà phê, anh cũng có một vết tương tự ở đúng vị trí đó. 

 

Lúc ấy hai người còn xa lạ nhưng Tống Úc luôn dành cho cô nụ cười dịu dàng và ngọt ngào.

 

Giờ đây, nụ cười ấy vẫn khiến trái tim cô tan chảy.

 

Anh lấy ra món quà đầu tiên dành cho cô. Hai năm trước, anh từng tặng Yến Đường một chiếc nhẫn — không quan trọng giá trị, chỉ cần lấp lánh và xinh đẹp là đủ.

 

Lần này, chiếc nhẫn mới lại khiến cô bất ngờ. Nó được thiết kế tinh xảo với những viên kim cương nhỏ điểm xuyết, nhưng nổi bật nhất vẫn là viên chủ lớn — với độ tinh khiết cao, giác cắt hoàn hảo và giá trị vô cùng đắt đỏ.

 

Chiếc nhẫn không chỉ đẹp mà còn mang ý nghĩa sâu sắc.

 

Yến Đường nhìn nó, suy nghĩ đầu tiên hiện lên: “Chắc chắn nó đắt kinh khủng.”

 

Tống Úc khẽ hỏi: “Em thích không?”

 

Yến Đường gật đầu, không kìm được lời: “Chắc anh tốn cả đống tiền vì nó.”

 

Tống Úc bật cười vì phản ứng của cô: “Em xứng đáng với thứ tốt nhất trên đời này.”

 

“Chỉ có anh là người duy nhất nói như thế.” Yến Đường cũng cười theo.

 

“Vậy là không ai yêu em bằng anh. Và anh cũng biết, chẳng ai yêu anh như em.”

 

Anh nhìn cô chăm chú, giọng đầy kiên quyết:

 

“Trước đây, anh luôn tự hỏi phải tốt với em đến mức nào thì em mới yên tâm ở bên anh. Nhưng rồi anh nhận ra, điều khiến em thực sự an lòng là khi em cảm thấy mình cũng có thể cho anh nhiều như thế.”

 

“Hôm nay là ngày thích hợp để anh nói rằng: chính em là động lực giúp anh chiến thắng trận đấu này.”

 

Ánh mắt anh dịu xuống, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Viên kim cương lấp lánh như kẹo pha lê, thuần khiết như tình yêu anh trao tặng.

 

“Lấy anh nhé? Sáu năm rồi, em đã trở thành điểm tựa của anh theo mọi mặt. Anh không thể sống thiếu em. Và anh cũng biết mình sẽ khiến em hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trên đời.”

 

Giọng anh ấm áp vang lên.

 

Ngẫm lại mới thấy, sáu năm đã trôi qua.

 

Sáu năm không hề dễ dàng với cả hai.

 

Nhưng chính vì không dễ dàng nên mọi thứ càng trở nên đáng trân trọng. Chính vì từng suýt lỡ nhau quá nhiều lần, tình cảm này mới nặng sâu đến thế.

 

Mắt Yến Đường nhòe đi, chỉ còn thấy viên kim cương lấp lánh và đôi mắt trong veo của Tống Úc là rõ nét.

 

Cô gật đầu.

 

Dù chưa từng ngồi lại bàn bạc cụ thể, nhưng khi hai người có thể thẳng thắn thảo luận về tài sản, họ đều hiểu mối quan hệ đã tiến tới một bước mới.

 

Lời cầu hôn là một nghi thức, và chính những nghi thức ấy tạo nên ý nghĩa của cuộc sống.

 

Nhưng điều kỳ lạ là, chẳng ai đoán trước được ý nghĩa đời mình sẽ bắt đầu từ đâu – là từ một siêu thị ven đường hay là một thành phố xa hoa lộng lẫy.

 

Thấy Yến Đường gật đầu, Tống Úc vui mừng ôm cô vào lòng rồi hỏi như để xác nhận: “Từ năm 18 tuổi đến giờ, anh chưa từng làm em thất vọng đúng không?”

 

“Chưa bao giờ. Anh luôn khiến em tự hào.” Giọng Yến Đường nghẹn lại.

 

“Anh còn giữ gìn khuôn mặt rất cẩn thận trên sân đấu vì biết em thích khuôn mặt anh ra sao đấy.”

 

Nước mắt chưa kịp rơi thì đã bị câu nói này dập tắt ngay.

 

Tống Úc còn nghiêm túc thêm vào: “Anh chắc chắn sẽ ‘nở hoa’ rất lâu, em cứ nhìn bố và anh trai anh mà xem. Nhà này chắc chắn anh là bông hoa tàn muộn nhất!”

 

Giọng điệu đầy tự tin, phong thái của kẻ có “gen trội”.

 

Yến Đường bật cười, vội vàng cam đoan: “Em tin chắc đến 90 tuổi tóc anh vẫn sẽ dày như rừng Siberia!”

 

Hai người lập tức thông báo tin vui cho gia đình ngay tối hôm đó. Sau nhiều năm quen biết và yêu nhau, cả hai bên phụ huynh đều đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

 

Sáng hôm sau, khi cùng các thành viên câu lạc bộ ăn uống, mọi người cũng đều biết tin.

 

“Cái này tốn bao nhiêu tiền vậy?!” Đường Nhụy Tâm trợn mắt nhìn viên kim cương to bất thường.

 

Tống Úc ngồi bên Yến Đường, thản nhiên đáp: “Giá tiền không quan trọng.”

 

“Tất cả đều cho em”

 

Tống Úc luôn miệng nói câu này nhưng chỉ Yến Đường biết rõ anh chàng đã dốc hết túi tiền — mua một biệt thự có tiềm năng tăng giá ở Vegas, sắm chiếc nhẫn kim cương cỡ đại, lại còn chi đậm chỉ để cô được trải nghiệm cảm giác “thao túng ánh đèn thành phố”. Cuối cùng, số tiền còn lại chỉ vừa đủ để đầu tư vào cho công ty tương lai.

 

“Thế hai người đăng ký kết hôn ở đâu? Ngay tại đây à?” Siêu Tử hỏi.

 

Hai người chọn Vegas để cầu hôn vì đây là nơi gắn liền với kỷ niệm riêng của họ. Tuy nhiên sau này hai người chủ yếu sống ở Bắc Kinh và Moscow. Giấy đăng ký kết hôn tại Mỹ cần phải công chứng phức tạp khi về nước, vì vậy mọi người quyết định ở lại Vegas vài ngày rồi tiếp tục du lịch Los Angeles để thăm Hollywood, Đại lộ Danh vọng và Disneyland trước khi trở về Bắc Kinh.

 

Đúng lúc bố mẹ Tống Úc đang ở Trung Quốc, hai nhà hẹn nhau một bữa cơm gia đình tại Bắc Kinh.

 

Tháng 11 ở Bắc Kinh là mùa thu đẹp nhất: tường đỏ ngói đen, lá vàng rực khắp phố cổ. Tống Dụ Xuyên tự tay chọn một nhà hàng ẩm thực tư nhân trong hẻm, thực đơn được điều chỉnh theo khẩu vị của bố mẹ Yến Đường.

 

Sáng hôm đó, Yến Đường đón bố mẹ từ khách sạn gần nhà. Vừa bước vào phòng, cô đã nhận ra sự căng thẳng của họ:

 

“Bố Tống Úc là đại gia, mẹ cậu ấy lại là người mẫu. Chúng ta nên xưng hô thế nào? Gọi ‘Tống tổng’? ‘Phu nhân’?” Mẹ cô lo lắng hỏi.

 

Yến Đường bật cười — nghi ngờ mẹ mình đã lén đọc tiểu thuyết ngôn tình:
“Ông ấy có thể gọi là ‘Tống tổng’ cũng được, còn mẹ Tống Úc thì cứ gọi là Nastia thôi ạ. Bà ấy biết ít tiếng Trung nên mẹ có thể nói chuyện với bà bằng tiếng Anh.”

 

Việc cha mẹ lo lắng về cuộc hôn nhân của con gái mình là điều bình thường, nhất là khi chồng sắp cưới của con gái lại xuất thân từ một gia đình giàu có.

 

Cô an ủi thêm:
“Người ngoài cũng gọi con là ‘Yến tổng’ đấy. Nhà họ không đáng sợ như mẹ tưởng đâu, đừng có đọc nhiều truyện về gia đình quyền quý rồi tự dọa mình như vậy!”

 

Mọi chuyện đúng như lời Yến Đường nói.

 

Bữa cơm đơn giản chỉ là dịp để hai gia đình ngồi lại cùng nhau, vui vẻ chúc mừng đôi trẻ sắp xây tổ ấm riêng.

 

Nastia vốn là người nhiệt tình, lâu ngày gặp lại Yến Đường liền ôm chầm lấy cô, hào hứng kể về các liệu trình làm đẹp mình đã thử trong năm nay. 

 

Là mẹ ruột của Tống Úc, bà hiểu rõ suy nghĩ của con trai hơn ai hết. Không đắn đo nhiều như chồng, bà chỉ tin điều con trai chọn là tốt nhất, thậm chí còn lo lắng tính cách anh được cưng chiều từ nhỏ sẽ khiến Yến Đường chịu thiệt thòi.

 

“Mẹ, con lớn rồi, có thể chăm sóc cho cô ấy chu toàn.”

 

Đến lần thứ ba Nastia hỏi Yến Đường “Kirill có bắt nạt con không?”, Tống Úc ngồi bên không nhịn được liền chen ngang để minh oan cho mình.

 

Căn nhà được bài trí theo phong cách cổ điển Trung Hoa, ngoài hiên những tán tre nghiêng nghiêng dưới nắng thu dịu dàng. 

 

Sau bữa ăn, người phục vụ dâng trà lên, Tống Dụ Xuyên nhẹ nhàng bàn về việc cưới xin với bố mẹ Yến Đường – trọng tâm là tôn trọng ý nguyện của đôi bên, sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu. Ý ông muốn nói: nếu nhà gái có truyền thống nào như lễ vật hay nghi thức riêng thì cứ thẳng thắn đề xuất.

 

Bố mẹ Yến Đường vốn là những nhà giáo chất phác, cũng niềm nở đáp: “Miễn là hai đứa hạnh phúc là được.”

 

Đôi khi duyên phận thật kỳ lạ. Dù xuất thân khác biệt, nhưng cách hành xử của cả hai gia đình đều tinh tế. Nhà trai không quan niệm “gả đi” hay “rước về”, nhà gái sau mấy chục năm dạy học cũng rất thoáng. 

 

Những vấn đề nhạy cảm hay hủ tục không được nhắc đến mà thay vào đó là tấm lòng bố mẹ được gửi gắm qua những phong bao lì xì đỏ thắm.

 

Số tiền do Nastia chuyển khoản – vẫn chính tài khoản ngân hàng năm xưa bà từng dùng để trả tiền học thêm cho Tống Úc.

 

Yến Đường thì thào với Tống Úc: “Bố mẹ anh chuyển tiền nhiều quá!”

 

Tối hôm đó, Yến Đường nằm dài trên giường, mắt dán vào tin nhắn thông báo chuyển khoản vừa nhận. Đây là lần đầu tiên cô nhận được phong bao lì xì lên đến… trăm triệu.

 

Tống Úc đang nằm cạnh, tay nghịch ngợm eo cô, bỗng dừng lại khi nghe thấy từ “lì xì”:

 

“Anh trai của anh lì xì phải không?”

 

Cuối năm là thời điểm bận rộn với các dự án kinh doanh, Tống Cảnh bị kẹt ở Moscow không thể về dự buổi gặp mặt. Tuy nhiên, Tống Úc kiên quyết không để anh mình bỏ qua — hạnh phúc phải được chia sẻ đều.

 

Anh lấy điện thoại, nhắn thẳng một tin nhắn ngắn gọn:

 

“Anh, em đăng ký kết hôn ngày kia.”

 

“Đây là số tài khoản vợ em.”

 

Tống Cảnh không trả lời.

 

Nhưng năm phút sau, Yến Đường nhận được một khoản chuyển khoản khủng kèm lời chúc lạnh lùng: “Chúc mừng.”

 

Ngày đăng ký kết hôn do ông nội Tống Úc chọn – một ngày lành tháng tốt. Yến Đường có giấy tạm trú tại Bắc Kinh, Tống Úc cũng đã làm xong giấy xác nhận độc thân từ đại sứ quán. Hai người đến Cục Dân Chính, chỉ mất mười lăm phút để hoàn tất thủ tục.

 

Chiều thu mát dịu, Tống Úc nắm tay Yến Đường bước ra từ trụ sở chính quyền, mặt tươi như hoa:
“Tối nay anh sẽ đãi em một bữa thịnh soạn!”

 

Nhà hàng Pháp sang trọng trở thành nơi họ bàn về những dự định chung: từ những điểm du lịch muốn cùng nhau khám phá đến kế hoạch đầu tư tài sản và mua bảo hiểm gia đình.

 

Dù thủ tục đăng ký khá đơn giản, nhưng với một chàng trai xuất thân giàu có như Tống Úc và một nữ CEO như Yến Đường, hôn nhân lại đi kèm với những văn bản pháp lý dài dằng dặc. Luật sư của cả hai đã gửi đến hàng loạt giấy tờ cần ký, từ thỏa thuận cổ phần cho đến cam kết về tài sản chung.

 

Sau lớp vỏ lãng mạn, hôn nhân còn là sự ràng buộc pháp lý chặt chẽ.

 

Giữa hàng loạt email từ luật sư, cố vấn tài chính và những lời chúc mừng của bạn bè, Yến Đường vẫn chưa thực sự cảm nhận được mình đã kết hôn. Cho đến chiều hôm đó, khi cô trở về nhà sau giờ làm – ngôi nhà của chính hai người.

 

Cánh cửa mở ra, ánh đèn vàng ấm áp rọi vào, những chiếc lá xanh đậm của cây dong lanh lả lơi nhẹ nhàng trong góc phòng.

 

Tống Úc ngồi trên sofa, mặc áo hoodie và quần thể thao xám, chăm chú đặt những bức ảnh gần đây của họ vào khung. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ lên mái tóc mềm mại của anh tạo nên một lớp màu mật ong, hàng mi dài cong vút và sống mũi cao càng thêm nổi bật.

 

Yến Đường đứng im, tim đập thình thịch. Cô nhận ra mình có lẽ sẽ không bao giờ hết mê đắm vẻ đẹp của anh.

 

Sau khi công bố hôn nhân trên mạng xã hội, Tống Úc cũng chính thức tuyên bố giã từ sự nghiệp thi đấu. Công ty đầu tư vẫn đang trong giai đoạn thành lập nên anh rảnh rỗi ở nhà biến thành “gấu bông khổng lồ” chờ Yến Đường về chơi cùng mỗi ngày.

 

Thấy cô về, chú gấu lập tức bỏ dở việc đóng khung ảnh, đi ra cửa ôm chầm lấy vợ với giọng buồn bã:

 

“Hôm nay họp lâu thế? Anh nhớ em lắm!”

 

Yến Đường vòng tay ôm eo anh, tay kia lén luồn dưới lớp áo hoodie sờ vào những đường cơ bụng săn chắc, cười híp mắt:

 

“Xong việc rồi, ngày mai anh xứng đáng được em thưởng một ngày ở nhà, chăm sóc đặc biệt chỉ dành riêng cho anh!”

 

Bên ngoài cửa kính, những tán cây xào xạc trong gió chiều.

 

Bắc Kinh vẫn như thế – những tòa nhà cao chọc trời, dòng xe cộ tấp nập, người vội vã qua lại. Nhưng giờ đây giữa muôn vàn ánh đèn thành phố, có một ngôi nhà sẽ luôn tỏa sáng vì cô, nơi có một người đợi cô trở về với nụ cười rạng rỡ.

 

“Em yêu anh, Kirill.”

 

“Anh cũng yêu em, rất rất nhiều.”

 

Và cứ thế, từng ngày sau này của họ đều sẽ trôi qua như hôm nay:

 

Yêu nhau như trẻ thơ

Sống cùng nhau như người trưởng thành

Gắn bó như gia đình 

 

(Hoàn chính văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện