Hôm ấy, sau khi Dương Quân rời khỏi điện Triều Nguyên, mây mù giăng kín bầu trời, hình như sắp có tuyết rơi.
Ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù. Tống Hành phê duyệt xong tấu chương, đẩy cửa điện, đứng dưới hiên ngắm trăng. Ánh trăng khi ấy đã bị mây đen che khuất hơn nửa, chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt.
Trong lòng hắn vẫn luôn mong nhớ Thi Yến Vi, nghĩ rằng bất luận thế nào cũng phải đến thăm nàng trước khi bước qua thềm năm mới.
Đợi qua Đại triều hội ngày mồng Một, hắn còn muốn rời cung ở bên nàng vài ngày.
Trương nội thị năm nay gần sáu mươi, tuổi tác đã cao, giấc ngủ cũng không còn sâu. Thấy Tống Hành đứng nơi đầu gió, chịu cái lạnh thấu xương, bèn mang một cái áo choàng lớn tới, khoác lên người hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đêm khuya gió lạnh, Thánh thượng cẩn trọng long thể.”
Tống Hành hiểu rõ, vào thời điểm này, hắn tuyệt đối không thể ngã quỵ. A Nô vẫn chưa thực sự trưởng thành, vẫn cần đến sự che chở của phụ thân nó.
Đã đến lúc nó phải bồi dưỡng tâm phúc cho riêng mình, cũng đến lúc để nó nắm giữ một ít binh quyền.
Nghĩ đến đây, Tống Hành phất tay ra hiệu cho Trương nội thị lui xuống, rồi một mình rảo bước về phía hồ Cửu Châu.
Đêm dài tĩnh mịch, trong cung ngoài thị vệ tuần tra thì chẳng còn ai khác.
Khi đi ngang một hồ nước nhân tạo, Tống Hành dừng chân lại, để mặc cơn gió quét qua khuôn mặt, cuốn tung vạt áo. Trong thoáng chốc, hắn như trở về hai mươi hai năm trước, cái đêm hắn và Phùng Quý gặp nàng bên hồ trong Tống phủ.
Đêm ấy, vì muốn giúp bạn che giấu nên nàng liều lĩnh ra mặt, chắn lối đi của hai người họ.
Đêm ấy, trăng mờ, gió lớn, nàng không mang đèn lồng, hắn liền bảo Phùng Quý cầm đèn đi trước.
Dường như nàng đang mải nghĩ điều gì, không chú ý đường đi, vô tình va phải lưng hắn. Chiếc mũi nhỏ đập vào tấm lưng rộng khiến nàng rên nhẹ thành tiếng. Khi hắn quay người lại đối diện nàng, khoảng cách thật gần, nhờ cơn gió thoảng qua, hắn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt cùng mùi hương bồ kết thoảng trên người nàng.
Khoảnh khắc ấy, tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết. Đêm đó, trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh nàng co ro trong gió lạnh, bàn tay thu lại dưới ống tay áo lông cừu, cùng đôi mắt hoe đỏ sau khi đâm sầm vào lưng hắn.
Hồi tưởng lại từng khoảnh khắc khi mới quen nàng, ngọt ngào có, tiếc nuối cũng không ít. Hắn tự hỏi, nếu khi đó hắn không dùng quyền thế để ép buộc mà dùng tấm lòng chân thành lẫn bước từng bước chậm rãi để chinh phục nàng, liệu nàng có rung động, có thích hắn dù chỉ một chút hay không?
Tống Hành đặt tay lên lan can bạch đá lạnh buốt, lặng lẽ dõi mắt nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, thật lâu vẫn chưa rời đi.
Mãi đến khi cuồng phong nổi lên bốn bề, thổi dậy từng lớp gợn trên mặt nước, cây cối lay động không ngừng, hắn mới kéo chặt tấm áo choàng dày nặng trên người, quay lại điện Triều Nguyên, tẩy rửa, cởi bỏ y phục rồi an giấc.
Hôm sau, mây mù trĩu nặng bao phủ kinh thành. Đến xế chiều, mưa bụi lất phất rơi, khi đêm xuống, trời càng thêm giá lạnh. Mưa tạnh không lâu, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng lặng lẽ đáp xuống trần gian.
Tống Hành xử lý chính sự xong, nhìn ra ngoài mới hay tuyết đã rơi suốt một canh giờ, bốn bề trắng xóa một màu.
Nàng vẫn luôn thích ngắm tuyết. Hắn không kìm được, đưa tay đón lấy những bông tuyết đang xoay vần, lững lờ rơi xuống. Chúng vừa chạm vào lòng bàn tay đã mang đến cảm giác lành lạnh, chẳng bao lâu liền tan thành những giọt nước trong veo.
Sáng mai sau khi lâm triều, hắn sẽ mang theo những loại hoa quả và rau tươi nàng thích, nhân tiện ra ngoài cung thăm nàng.
Ý đã quyết, Tống Hành đứng dưới hành lang một lúc, trong lòng tràn ngập tình yêu vô bờ bến dành cho nữ lang, mang theo tâm trạng háo hức, trở ngược vào điện nghỉ ngơi.
Vì tuyết rơi dày, trời đất rét mướt, những triều thần cư ngụ xa Tử Vi thành khó tránh khỏi đến muộn. Những năm gần đây, tính tình Tống Hành đã ôn hòa hơn trước rất nhiều, hắn không hề trách cứ bọn họ, trái lại còn căn dặn họ trên đường về phải cẩn thận. Đại triều hội ngày mồng Một cũng vì thế mà được dời lại nửa canh giờ.
Sau buổi chầu sớm, Trương nội thị vào báo rằng mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất cung bất cứ lúc nào.
Tống Hành khẽ “ừ” một tiếng, đi về điện Triều Nguyên thay y phục. Hắn đổi sang một bộ thường phục cổ tròn màu đen thêu hình tiên hạc. Để khiến Thi Yến Vi vui lòng, cũng để bản thân trông trẻ trung, phong thái hơn, hắn vẫn luôn giữ cho gương mặt sạch sẽ không để râu. Sáng nay lại cạo thêm một lần nữa, lúc này mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Chỉnh trang áo mũ trước gương đồng xong, Tống Hành sải bước ra khỏi điện, lên xe ngựa, đi theo cửa bên của Ứng Thiên môn, hướng về phường Tuân Thiện.
Đêm qua trời trở lạnh, Thi Yến Vi ngủ sớm. Hôm nay dù tỉnh giấc từ sáng nhưng vì sợ lạnh, nàng vẫn cuộn chặt trong chăn, chẳng muốn nhúc nhích.
Cung nhân đã đến gọi hai lần, nàng mới chịu rời giường, khoác áo, dùng nước ấm rửa mặt, sau đó ngồi trước gương đồng chải đầu, vấn tóc.
Lúc Tống Hành đến, nàng vừa cầm một cây trâm cài lên mái tóc.
Thị vệ canh cửa vừa thấy là hắn, liền quỳ gối hành lễ, sau đó định vào thông báo.
“Không cần thông truyền.” Tống Hành lập tức ngăn lại, dặn dò: “Đóng cửa nhẹ tay thôi, đừng quấy nhiễu người bên trong.”
Dứt lời, hắn bước vào trong sân, sai người mang đồ vào bếp, còn bản thân thì một mình hì hụi nặn người tuyết. Hắn dùng đá làm mắt mũi, cành cây làm tay miệng, lại đội thêm cho nó một chiếc mũ nhỏ.
Lúc hắn nặn xong người tuyết, Thi Yến Vi cũng đã dùng xong điểm tâm, ngồi trên giường La Hán đọc sách.
Khắp người Tống Hành đều mang theo hơi lạnh, hai tay đỏ ửng vì sương tuyết. Vào phòng, hắn cởi bỏ áo choàng, đợi thân thể ấm lên đôi chút mới chậm chạp tiến lại gần nàng.
Thi Yến Vi mải mê đọc sách, cứ ngỡ là cung nhân đang hầu hạ trong phòng. Mãi đến khi hắn ngồi xuống đối diện, dịu dàng gọi một tiếng “Âm Nương”, nàng còn tưởng mình nghe lầm, bèn ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao Nhị lang lại đến vào giờ này? Hôm nay không cần lên triều à?” Nàng hỏi với giọng điệu thản nhiên.
Tống Hành tự rót cho mình một chén trà vẫn còn hơi ấm, chỉ nhìn nàng thôi đã thấy lòng vui vẻ, khóe môi cong lên: “Ta vừa hạ triều liền đến đây. Ngày mai là Tết Nguyên Đán, ta mang cho Âm Nương ít thức ăn, đều là những món nàng thích. Ta còn đắp một người tuyết ngoài kia, Âm Nương nể mặt ta, ra xem thử có được không?”
Người tuyết.
Thi Yến Vi chợt nhớ đến mùa đông năm ngoái, Tống Hành đã nặn hai pho tượng tuyết nhìn ngốc nghếch vô cùng. Nàng thầm nghĩ, e rằng năm nay cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, liền không nhịn được nhoẻn cười, gật đầu đáp: “Được thôi.”
Dứt lời, nàng đặt cuốn sách xuống, tự mình đi đến tủ lấy một chiếc áo choàng.
Tống Hành nhanh tay đón lấy, thuần thục khoác lên người nàng, còn tỉ mỉ buộc dải dây thành một chiếc nơ hình cánh bướm, sau đó nắm lấy tay nàng.
Có lẽ vì nãy giờ để tay ngoài lật sách đọc nên đôi tay hơi lạnh. Tống Hành không khỏi đau lòng, dùng đôi bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy tay nàng, áp lên môi, cúi đầu hà hơi sưởi ấm, còn xoa nhẹ để nàng bớt lạnh.
“Những ngày qua nương tử sống bên ngoài cung có quen không?” Hắn vừa vòng ra sau bình phong lấy áo choàng khoác lên người, vừa chủ động bắt chuyện với nàng.
Hôm nay tâm trạng của Thi Yến Vi khá tốt, trên mặt thoáng nét cười nhẹ, nàng điềm đạm nói: “Rất tốt. Mấy hôm trước ta có đến thăm Lâm Nhị nương, cùng nàng ấy uống trà, ngắm mai, trò chuyện đôi điều. Giờ nàng ấy đã lên chức bà ngoại, con gái con rể đều rất hiếu thuận, cháu trai cháu gái thì lanh lợi đáng yêu, trông hệt như Trân Trân và A Nô lúc còn nhỏ. Ở Nam thị có một tiệm hoành thánh của Trương gia, vỏ mỏng nhân đầy, nước súp đậm đà. À, còn có một tiệm của Hứa Tam nương chuyên bán đồ ngọt tất la, món đường viên và tất la hoa hồng của nàng ấy ăn cực kỳ ngon, không hề bị ngấy chút nào.”
Tống Hành nghe nàng kể, chăm chú không bỏ sót lời nào, khóe môi càng thêm ý cười, nắm tay nàng dắt đi, cố ý bước chậm để phù hợp với nhịp chân nàng. Giọng hắn trầm ấm, tươi cười nói: “Âm Nương kể làm ta cũng thấy thèm thay. Trưa nay nàng nhất định phải đưa ta đi nếm thử.”
Trong sân, sương bạc giăng đầy, băng tuyết kết thành từng mảng lấp lánh như ngọc vỡ, cành cây trĩu xuống, hoa lê phủ kín từng chái nhà. Thi Yến Vi nhìn khung cảnh ấy chỉ cảm thấy thích thú, mỉm cười đáp một tiếng “Được.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến tiền viện. Tống Hành thích chí, chỉ cho nàng xem người tuyết.
Thi Yến Vi dừng bước, nhìn theo hướng hắn chỉ. Dưới gốc cây quế sát tường phía Tây, có một pho tượng tuyết cao vừa phải, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ xinh.
“Âm Nương nhìn xem, người tuyết ta đắp năm nay đã khá hơn năm ngoái chưa?” Vừa nói, hắn vừa đỡ nàng đi đến gần.
Thi Yến Vi đến bên người tuyết, đưa tay xoa nhẹ phần đầu không được tròn lắm của nó, thấy bộ dạng đắc ý của Tống Hành liền hiểu hắn đã rất cố gắng để lăn cho tròn, nhưng khổ nỗi lại không có năng khiếu này.
“Mai là Nguyên Đán, ta và Trân Trân, A Nô phải vào cung tế lễ, dự yến. Ta biết Âm Nương không muốn về cung, vậy nên lần này ta không đến để đón nàng về cung. Nàng ở ngoài cung một mình, ta để nó lại, thay chúng ta bầu bạn cùng nàng.”
Vừa nói, Tống Hành vừa liếc nhìn người tuyết. Hắn sợ tay nàng lạnh, liền âm thầm nắm lấy tay nàng, giấu vào ống tay áo rộng của mình.
Nghe hắn nói sẽ không ép mình hồi cung, trái tim Thi Yến Vi càng thêm yên ổn. Sau một hồi do dự, rốt cuộc nàng vẫn nói ra hai chữ: “Cảm ơn.” với Tống Hành.
“Cảm ơn gì chứ, Âm Nương hà tất phải nói lời ấy với ta. Đây vốn là điều ta nên làm. Nghĩ lại những chuyện trước kia, ta vẫn không khỏi hối hận.” Giọng Tống Hành pha chút áy náy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn tạ lỗi với nàng: “Xin lỗi, trước đây là ta không tốt, khiến nàng đau lòng tổn thương…”
Dù có thực tâm hối lỗi, cố gắng bù đắp thế nào, vết thương gây ra cũng không vì vậy mà biến mất, chỉ là được chôn dần xuống đáy lòng mà thôi. Thi Yến Vi không muốn nghe hắn nói thêm những lời này, sợ làm hỏng tâm trạng nhàn nhã dễ chịu của hôm nay.
“Chuyện đã qua sao cứ phải nhắc lại? Người nên hướng về phía trước, sống tốt hiện tại mới là điều quan trọng nhất.” Giọng nàng nhẹ bẫng, tựa hồ như không còn để t@m đến nữa.
Tống Hành nghe nàng nói vậy liền thở phào. Hắn dìu nàng bước ra sau viện, chỉ vào giàn hoa trơ trọi bên góc tường, hỏi nàng muốn trồng dây nho hay tường vi.
Thi Yến Vi ngẫm nghĩ giây lát, rồi đề xuất: “Khoảng sân này khá rộng rãi, sao không dựng thêm một giàn nữa nhỉ? Như vậy một bên trồng tường vi, một bên trồng dây nho, chẳng phải sẽ càng hài hòa hơn sao?”
Tống Hành thuận theo lời nàng tưởng tượng một lúc, trong khoảnh khắc, dường như đã nhìn thấy viễn cảnh về những ngày tháng cùng nàng chung sống tại nơi này. Trưa hè oi ả, nàng chợp mắt dưới giàn tường vi, còn hắn ngồi dưới bóng giàn nho trông chừng nàng, ngắm nhìn nàng, chắc hẳn đó sẽ là những tháng ngày an nhàn nhất trong cuộc đời hắn.
“Thuỷ tinh liêm động vi phong khởi. Nhất giá tường vi mãn viện hương. [1] Âm Nương suy nghĩ chu toàn. Đợi khi nào rảnh rỗi, nhất định ta sẽ tự tay dựng thêm một giàn hoa nữa cho nàng.” Tống Hành vừa cười vừa nói, không để ý đám cung nhân còn ở đó, cứ thế ôm nàng vào trong phòng.
[1]
Hắn cúi người giúp nàng cởi giày, để nàng tựa vào giường La Hán, sau đó lại lấy một tấm chăn nhỏ đắp lên chân nàng. Sau khi ngồi xuống bên cạnh, hắn bắt đầu kể cho nàng nghe về tình hình Dương Quân trong cung dạo gần đây.
Thấy Thi Yến Vi nghe rất tập trung, hắn hiểu rằng nàng rất thích nghe chuyện về Trân Trân, liền tiếp tục kể: “Trân Trân là một nữ lang cực kỳ thông minh, tuy chưa tròn hai mươi tuổi nhưng đã có thể xử lý mọi việc trong Thất Thượng và hậu cung đâu ra đấy. Vài ngày trước, một nữ quan của Tư Trân phòng bị vu cáo lấy trộm chỉ bạc. Trân Trân đã đích thân tra xét, minh oan cho nàng ta và cả Tư Trân trưởng từng nâng đỡ nàng ta.”
Thi Yến Vi yên lặng nghe hắn kể xong, gật đầu tán thưởng: “Trân Trân minh mẫn tinh tường, là một nữ lang vừa thận trọng vừa thông tuệ.”
Tống Hành xưa nay vốn công bằng, đã khen Dương Quân thì cũng không quên nhắc đến Tống Minh Đình: “Trân Trân được Âm Nương dạy dỗ, đương nhiên phải xuất sắc hơn người. A Nô tuy còn nhỏ, nhưng thông minh hiếu học, hành sự cũng chững chạc cẩn trọng, các lão thần trên triều cũng không tìm được điểm nào để bắt bẻ nó. Thậm chí, nó còn từng hỗ trợ Đại Lý Tự và Hình Bộ phá án.”
Hắn lại chọn ra hai vụ án thú vị kể cho Thi Yến Vi nghe.
Thi Yến Vi nghe đến say sưa đợi hắn kể xong, nàng cũng chủ động kể lại những chuyện thú vị mình gặp phải và nghe thấy bên ngoài cung trong khoảng thời gian này.
Tống Hành chăm chú lắng nghe, trong lòng nhớ đến lời hứa buổi sáng của nàng sẽ dẫn hắn đi ăn hoành thánh. Gần đến giờ Ngọ, hắn đứng dậy đến bên giường, giúp nàng xỏ giày. Sau khi rửa sạch tay, hắn dùng loại phấn vẽ mày do Đại Thực quốc tiến cống để vẽ mày cho nàng.
Loại phấn vẽ mày này vô cùng quý giá, vì bên cạnh Tống Hành chỉ có mỗi mình Thi Yến Vi nên phần lớn đều được đưa cho nàng và Dương Quân dùng, chỉ chừa lại một ít gửi cho Tống Thanh Âm và Tống Thanh Hòa.
Những năm trước, khi Thi Yến Vi còn ở trong cung, nàng thường thưởng phấn vẽ mày cho những nữ quan đạt thành tích xuất sắc trong kỳ khảo hạch. Giờ đã rời cung, lại thêm một thời gian dài dưỡng bệnh, nàng hiếm khi trang điểm, do đó những hộp phấn này gần như đã phủ bụi.
Tống Hành không giỏi nặn người tuyết hay vấn tóc, nhưng lại có thiên phú vẽ mày. Có lẽ vì trước đây hắn từng vẽ cho nàng rất nhiều lần, nên lần này, hàng mày Hàn Yên do hắn vẽ rất hợp ý Thi Yến Vi.
Thi Yến Vi khỏi bệnh, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Tống Hành thấy mình vừa vẽ được hàng mày xinh đẹp cho nàng bèn nổi hứng chỉnh trang thêm cho nàng, lấy hộp phấn hoa nhài và hộp phấn má ra khỏi tráp trang điểm bằng gỗ tử đàn khắc hoa.
Hai thứ ấy đều được đựng trong hộp nhỏ khảm xà cừ. Tống Hành nhìn qua một lượt, càng nhìn càng thấy có chút quen mắt, dường như đều là những thứ được Thẩm Kính An và Lý Lệnh Nghi mang về từ Tây Vực.
Hoa hồng xanh vốn có nguồn gốc từ Tây Vực, từ khi Trương Khiên mang về Hán triều thì được trồng ở rất nhiều trên khắp Trung Nguyên, nhưng so ra, sắc hoa vẫn không bì kịp loại hoa chính gốc được trồng ở Tây Vực. Huống hồ, phấn má này lại do chính tay hai người họ điều chế, đương nhiên lại càng hợp ý Âm Nương.
Nghĩ vậy, đợi nàng đánh xong phấn má, hắn liền cầm hộp son nhỏ đưa lên mũi ngửi thử.
Thi Yến Vi thấy thế, không khỏi ghét bỏ hành động trẻ con này của hắn, vươn tay định giành lại hộp phấn. Nào ngờ, Tống Hành cố ý giơ tay cao hơn, không cho nàng lấy được.
Nàng thử thêm mấy lần, nhưng vì thấp hơn hắn, đành hờn dỗi làm lơ, không thèm lấy nữa, để xem hắn định giở trò quỷ gì. Nàng ngồi thẳng lại, soi mình trong gương, lấy hộp phấn hoa nhài thoa lên mặt.
Tống Hành chờ đúng thời cơ, đặt hộp son trở lại bàn trang điểm, sau đó vòng tay qua eo nàng, nhấc nàng lên đặt đứng trên ghế nguyệt nha, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi như ngọc châu của nàng.
Hắn không chỉ hôn đến khi son trên môi nàng bị cuốn sạch mà còn ép nàng hé môi, đầu lưỡi linh hoạt xâm chiếm, quấn quýt lấy từng ngóc ngách nhỏ trong miệng nàng. Hơi thở của hắn bao trùm, nồng đậm, nóng bỏng, đầy sự chiếm hữu.
Tuyết phù mềm mại, phập phồng không ngừng, hai cánh tay dài thon đặt trên vai hắn. Nàng bị hắn ôm chặt đến nỗi hơi ấm từ hắn dường như xuyên qua lớp y phục, truyền thẳng đến da thịt nàng.
Trong phòng đốt hai lò than, Thi Yến Vi đổ một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt ửng đỏ, vành tai nóng ran.
Dù những năm qua được chăm sóc tốt, nhìn qua nàng cũng chỉ như mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng suy cho cùng thì cũng đã qua độ tuổi niên hoa, vậy mà Tống Hành vẫn chỉ một mực thích bám lấy nàng, gần gũi không rời.
Tống Hành cắn m út đôi môi nàng đến sưng đỏ, Thi Yến Vi tức tối trừng mắt nhìn hắn, không chút khách khí giơ tay đánh lên vai hắn mấy cái, cũng chẳng buồn dặm lại son nữa, cứ thế cùng hắn ra ngoài.
Đường tuyết trơn trượt khó đi, Tống Hành đỡ nàng lên xe ngựa, dặn dò xa phu đi chậm hơn bình thường.
Chừng hai khắc sau, xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ.
Thi Yến Vi quay sang nói với hắn rằng có thể xuống xe được rồi.
Quán hoành thánh này nằm ở vị trí khá khuất, hai người xuống xe, đi thêm nửa khắc nữa mới tới nơi.
Tống Hành để nàng ngồi xuống trước rồi dặn chủ quán làm hai bát hoành thánh. Lão chủ quán thấy hắn cao lớn hơn người, cả năm cũng khó gặp được người nào có tướng mạo xuất sắc tương tự, không khỏi nhìn thêm vài lần, còn có ý tốt nhắc nhở: “Lang quân có muốn gọi một phần đôi không?”
Lời vừa dứt, Tống Hành lấy làm tò mò, hắn nghiêng đầu nhìn vào bát hoành thánh của bàn kế bên, xem thử phần ăn ra sao.
Hình như không đủ no với hắn, nên gọi chủ quán làm phần đôi cho mình.
Thị vệ giấu mình trong đám đông, luôn luôn bảo vệ an toàn cho cả hai người họ.
Trước khi gặp nàng, Tống Hành chưa từng ngồi ăn ở vệ đường. Thế nhưng, chỉ cần có nàng bên cạnh, cho dù là những món ăn dân dã nhất cũng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
Nửa khắc sau, lão chủ quán bưng lên hai bát hoành thánh vẫn còn bốc hơi nóng. Thi Yến Vi cầm muỗng, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Ngoài trời giá rét, lúc đang ăn, Thi Yến Vi chợt nhớ ra nhóm thị vệ vẫn còn chịu lạnh bên ngoài, quay sang nói với Tống Hành mấy câu.
Động tác của Tống Hành thoáng dừng lại, hắn mỉm cười, nói với nàng: “Âm Nương thật sự có tấm lòng từ bi của Quan Âm, mà người như ta, đúng là luôn cần có Âm Nương quản chế.”
Nói đoạn, hắn đặt muỗng xuống, đứng dậy ra ngoài, vẫy tay ra hiệu cho nhóm thị vệ tụ tập lại.
Những nam lang vận trường bào cổ tròn giản dị nhanh chóng quy tụ, chắp tay hỏi liệu Tống Hành còn có gì phân phó.
“Trời lạnh thế này, nương tử mời các ngươi ăn hoành thánh, vào đây ngồi ăn đi.”
Nhóm lang quân mặc áo đen kia vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của Thánh thượng rõ ràng là không cho phép chuyện khước từ, lại ngó qua phía Hoàng hậu điện hạ đang ngồi, nên đồng thanh đáp: “Tuân lệnh.”
Tống Hành ngồi trở lại, vẻ mặt đắc ý, hỏi Thi Yến Vi xem mình làm như vậy có tốt không, có hợp ý nàng không.
Nàng liếc hắn một cái, khẽ trách: “Có đồ ăn rồi mà vẫn không bịt nổi miệng người lại.”
Bát hoành thánh trước mặt hắn vẫn còn phân nửa, nhưng Tống Hành lại không biết xấu hổ, áp sát lại gần nàng, hạ thấp giọng đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy: “Nếu Âm Nương muốn bịt miệng ta thì chỉ có cách dùng đến miệng nàng thôi.”
Ăn xong hoành thánh, Tống Hành lại mua thêm mấy chiếc tất la nhân hoa hồng, cùng nàng chia nhau một chiếc, phần còn lại thì mang về cung cho Dương Quân và Tống Minh Đình nếm thử. Dù sao đây cũng là món ăn đã được a nương chúng công nhận là rất ngon.
Lúc này đã gần trưa, Thi Yến Vi cùng hắn dạo một vòng quanh chợ. Mới vừa ăn xong, nàng cũng cảm thấy khá buồn ngủ, ngáp một cái, mi mắt dần sụp xuống.
Tống Hành đi cạnh vẫn luôn để ý từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của nàng, liền giữ cổ tay nàng, không để nàng tiếp tục bước đi. Hắn bước lên trước mặt nàng, giữa biển người đông đúc, đột ngột ngồi xuống, xoay lưng về phía nàng: “Lên đây đi.”
Xung quanh rất nhiều người qua kẻ lại, chưa kể thị vệ vẫn dõi mắt trông chừng, Thi Yến Vi cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng đẩy hắn ra: “Người đứng lên đi, ta không quá mệt, vẫn có thể tự đi được.”
“Âm Nương không cho ta cõng hẳn vì nếu được bế thì sẽ thoải mái hơn, đúng không?” Tống Hành nói xong, không để nàng có cơ hội phản bác, hắn gần như ngay lập tức đứng dậy, bế ngang nàng lên, ghé sát tai nàng, dịu giọng khuyên nhủ: “Âm Nương yên tâm ngủ đi.”
Lồ|\|g ngực hắn ấm áp, rộng rãi, Thi Yến Vi ôm lấy đôi vai vững chãi của hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn, khép mắt lại, chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Nàng không nhớ rõ mình được hắn bế lên xe ngựa và đưa về phủ ra sao. Khi tỉnh giấc, Tống Hành vẫn ôm nàng trong lòng, cả hai mặc nguyên xiêm y cùng say ngủ.
Đã bao năm trôi qua, vóc dáng hắn vẫn rắn rỏi và cao lớn như thuở nào, ôm nàng lên mà chẳng hề tốn chút sức lực.
Cảm thấy khát, nàng muốn ngồi dậy ra ngoài lấy nước uống. Vừa định rút ra khỏi vòng tay rắn chắc đang bao bọc mình thì Tống Hành đã tỉnh giấc, hỏi ngay: “Âm Nương khát nước rồi đúng không? Bên ngoài lạnh lắm, nàng nằm thêm đi, để ta lấy nước cho nàng nhé?”
Thi Yến Vi không lên tiếng, xem như ngầm chấp thuận.
Bàn tay vừa được lấp đầy, cảm giác vừa mềm mại vừa ấm nóng vẫn còn vương lại nơi lòng bàn tay, khiến Tống Hành lưu luyến chẳng rời. Hắn đành ép mình, mau chóng nhấc người lại.
Lát sau, hắn mang nước ấm trở lại, nâng nàng dậy để nàng uống xong một chén, rồi lập tức chui vào chăn, vẫn không quên đưa tay ôm chặt lấy nàng. Bàn tay to lớn không an phận trượt lên người nàng, hắn nỉ non: “Ta cũng khát, Âm Nương chia cho ta một ít có được không?”
Thi Yến Vi chau mày nhìn hắn, đẩy vai hắn ra: “Nếu thấy khát thì người tự rót thêm một chén nữa mà uống.”
“Chỉ uống nước lã thì sao giải tỏa được cơn khát.” Tống Hành kéo chăn đắp kín người nàng, rồi quỳ xuống cuối giường, nhẹ giọng bảo nàng co chân lại.
Nàng không hiểu vì sao hắn lại thích đối xử với nàng theo cách này. Thật sự nàng chẳng muốn chút nào, thậm chí còn ghét phải nhìn hắn khi ấy.
Bàn tay nhỏ bé vô thức bám lấy hai bên gối mềm, cổ họng phát ra từng âm thanh ngắt quãng.
Nghe được âm thanh đó, Tống Hành càng thêm vui vẻ, hết lòng yêu chiều nàng, khiến nàng run rẩy mấy lần, mồ hôi mỏng thấm ướt cả tấm lưng. Mãi đến khi nàng không còn chịu nổi nữa, hắn mới rời khỏi cuối giường, đi mang nước vào.
Hắn không để lãng phí dù chỉ một giọt, tất cả đều nuốt xuống.
Lúc này, hắn đã vô cùng c ăng trướng, nhưng nghĩ đến việc thân thể nàng mới khỏe lại cách đây mấy ngày, hắn đành nhẫn nhịn, sai người chuẩn bị nước nóng, cầm khăn vào lau người cho nàng, sau đó giúp nàng mặc lại y phục ngay ngắn.
“Âm Nương muốn dùng gì cho bữa tối?” Tống Hành hỏi.
Thi Yến Vi chẳng cần suy nghĩ, ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa chải tóc bằng chiếc lược bạc khảm trai vừa đáp: “Trời lạnh, nên ăn món gì nóng hổi thì hơn. Hay làm món bánh trôi nước nhân thịt đi?”
“Bánh trôi nước nhân thịt?” Đây là lần đầu tiên Tống Hành nghe đến món này.
So với Tống Hành thì Thi Yến Vi rành chuyện bếp núc hơn nhiều. Hắn chưa từng nghi ngờ khẩu vị của nàng, gật đầu đồng ý, rồi đề nghị: “Âm Nương vừa mới khỏe, không thể làm việc nặng, hay nàng dạy ta cách làm, để ta nấu cho nàng có được không?”
“Được.” Thi Yến Vi vừa vấn tóc vừa đáp lại.
Chờ nàng vấn tóc xong, Tống Hành tự tay búi lại cho nàng, khoác thêm áo choàng bên ngoài, rồi dời chiếc ghế nguyệt nha mà nàng thích ngồi nhất vào gian bếp. Hắn lại sai cung nhân đốt một lò sưởi cầm tay nhỏ, mang tới để nàng cầm cho ấm, sau đó mới hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào.
Trước tiên, Thi Yến Vi chỉ hắn cách nhồi bột nếp rồi để nghỉ, tiếp đến lấy thịt nạc trộn thêm ít thịt mỡ, băm nhuyễn thành nhân, nêm ít muối, tương cùng hai quả trứng, quết đều lên.
Tới khâu gói bánh trôi, nàng vẫn phải đích thân cầm tay chỉ việc. Tống Hành học rất kiên nhẫn, cẩn thận nên chẳng mấy chốc đã thành thạo.
Sợ nàng nhiễm lạnh, hắn liền dùng nước ấm rửa tay cho nàng, sau đó đặt chiếc lò sưởi nhỏ vào tay nàng, dỗ nàng về phòng đợi trước.
Tống Hành một mình gói hết số bánh trôi ấy, lúc xong thì trời đã chạng vạng tối. Khi bánh được nấu chín, hắn múc ra hai bát, một phần cho hắn và Thi Yến Vi, rồi gọi mọi người cùng đến nếm thử.
Hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có tài nấu nướng. Nhân bánh mặn ngọt vừa phải, hương thơm nức mũi.
Thi Yến Vi hé môi khen hắn đôi câu, suýt nữa làm hắn vui đến mức chẳng biết trời trăng gì.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Đợi tương lai hắn thoái vị làm Thái Thượng Hoàng, hắn sẽ xuất cung, sớm tối kề cận bên nàng, thường xuyên vào bếp nấu ăn, chăm nàng đến mức tròn trịa như châu ngọc.
Đêm hôm ấy, Tống Hành kịp về cung trước khi cửa cung khóa chặt. Hắn vào tịnh phòng tắm rửa, giải tỏa một hồi rồi lên giường nghỉ ngơi sớm.
Hôm sau, đúng giờ Mão hắn rời giường, tham gia tế tổ rồi trở về điện Triều Nguyên, luyện kiếm, xử lý quốc sự. Dùng bữa trưa xong, hắn lại phê duyệt tấu chương suốt buổi chiều, lúc ngừng tay thì đã gần đến giờ tổ chức cung yến, chiêu đãi tông thất.
Thái hoàng thái hậu đã qua đời từ vài năm trước, năm nay Thi Yến Vi cũng không có mặt, chỉ mình Tống Hành ngồi trên cao, không khỏi có phần cô quạnh.
Tống Thanh Hòa đã lâu không gặp Thi Yến Vi, trong lòng vẫn vương vấn nhớ mong, Sau khi kính rượu Tống Hành, liền hỏi thăm bệnh tình của nàng.
Tống Hành uống cạn một ly rượu, bình thản đáp: “Hoàng hậu phượng thể an khang, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng thêm ít ngày để củng cố, do đó không thể đến dự yến. Hoàng muội không cần phải lo nghĩ.”
Vì năm nay Dương Quân đã tròn hai mươi, Tống Thanh Âm bèn hỏi thêm: “Công chúa Vĩnh An cũng không còn nhỏ nữa, chẳng hay hoàng huynh đã chọn ra mối nhân duyên nào cho nàng chưa?”
Tống Hành nghe vậy mới sực nhớ, dưới gối nàng có một trai một gái. Nữ lang Mạnh Uyển đã xuất giá, sinh con từ lâu, còn nam lang Mạnh Lăng năm ngoái vừa mới làm lễ cập quan, chỉ hơn Dương Quân vài tháng tuổi.
Âm Nương từng nói với hắn, huyết thống tương hợp thì không thể kết hôn. Nhưng Dương Quân vốn không phải cốt nhục của hắn và Âm Nương, tự nhiên không cần kiêng kỵ điều ấy. Huống hồ, Mạnh Cửu là người chính trực công bằng, đối với Đại nương một lòng son sắt, chưa từng nảy sinh nửa phần ý nghĩ nạp thiếp, Đại nương lại là người hòa nhã, gia phong nghiêm cẩn. Về phần Mạnh Lăng, hắn cũng từng gặp qua, tướng mạo như ngọc, phong thái đường đường, như tùng như hạc, quả là bậc quân tử đoan chính, xứng đáng làm một lương phối.
Có điều, tình cảm là chuyện khó cưỡng cầu, chuyện này cuối cùng có thành hay không, vẫn phải xem ý của bọn trẻ thế nào.
Trong lòng đã có tính toán, Tống Hành mỉm cười đáp: “Trân Trân là đứa trẻ rất có chính kiến, trẫm cũng không thể tùy ý quyết định, nên cũng chưa từng chọn ra mối lương duyên nào thay nó. Trẫm thấy, đợi qua Thượng Nguyên lập xuân, tiết trời ấm áp, trẫm sẽ triệu các nam lang, nữ lang tuổi tác tương xứng trong kinh thành vào cung, tổ chức mấy trận đấu mã cầu, để chúng tự tìm hiểu lẫn nhau.”
Sau khi cung yến kết thúc, các tông thất lần lượt rời cung về phủ. Tống Hành thay thường phục đã chuẩn bị sẵn trong thiên điện, men theo cửa hông rời khỏi thành Tử Vi, nửa đêm mới tiến vào phủ đệ của Thi Yến Vi.
Nàng vừa cùng mọi người ăn khuya xong, lúc này đang ngồi trên giường La Hán, tỉ mỉ vẽ hoa văn, chờ đến giờ Tý để xem pháo hoa.
Lúc Tống Hành tới, nàng đang vẽ hình con thỏ mà Dương Quân yêu thích.
Thi Yến Vi cảm giác được hắn đã đến, nhưng không dừng bút, vẫn tiếp tục vẽ. Tống Hành lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn từng nét bút của nàng. Từ kích cỡ miếng lụa, hắn đoán nàng định may thành một chiếc khăn tay.
Đợi đến khi nàng vẽ xong, Tống Hành lấy một mảnh lụa lớn hơn, nói: “Ta sẽ vẽ một đóa mộc phù dung, rồi bảo tú nương trong cung thêu thành kha tử, gửi cho Âm Nương mặc có được không?”
Mấy năm qua, bất kể nàng gầy đi hay mập lên nhưng kể cả khi không dùng đến thước đo, hắn vẫn có thể ước lượng được kích cỡ kha tử mà nàng mặc.
Gì chứ riêng việc này, hắn đúng là có bản lĩnh trời sinh.
Thi Yến Vi không để ý đến hắn, lặng lẽ luồn chỉ, định thêu nốt con thỏ kia.
Tống Hành ấn tay nàng xuống, cắm lại cây kim thêu vào cuộn chỉ, trầm giọng khuyên nàng: “Khuya lắm rồi còn may vá gì nữa, nàng không cần đôi mắt này nữa đúng không?”
“Nếu Âm Nương thấy chán thì có thể cùng ta làm mấy việc thú vị hơn.”
Nghe vậy, Thi Yến Vi lập tức hiểu hàm ý trong lời hắn, liếc mắt lườm một cái rồi đứng dậy toan bỏ đi.
Tống Hành chẳng để nàng toại nguyện, bàn tay lớn thoắt cái đã kéo nàng vào trong lòng, khiến nàng ngồi lên đùi hắn.
“Trân Trân sắp tròn hai mươi, chẳng lẽ Âm Nương không muốn chọn cho con bé một lang quân như ý?” Vừa nói, hắn vừa đưa tay nắn nhẹ vào phần thịt mềm nơi eo nàng.
Hơi thở nóng rẫy của hắn phả lên mặt nàng, mang theo một chút tê dại như lông vũ lướt qua.
Bàn tay hắn m ơn trớn khắp người nàng, Thi Yến Vi nhích người, cố tìm cách thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng càng vùng vẫy, hắn càng giữ chặt hơn, cảm giác mềm yếu tê dại lan dọc sống lưng, khiến nàng bất giác khép chặt hai chân lại.
Tống Hành sao lại không biết nàng đã đ ộng tình? Hắn dắt tay nàng vuốt dọc theo đường nét cơ thể mình, tay còn lại nâng nhẹ gáy nàng, cúi xuống sắp sửa hôn lên môi nàng thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
“A nương.”
Là giọng của Dương Quân.