Dương Gia Thịnh chưa từng có kế hoạch cuộc đời rõ ràng, nếu miễn cưỡng nói có thì chắc cũng chỉ là một vài mục tiêu nhỏ.

 

Hồi bé, hắn luôn mong mình mau lớn, kiếm thật nhiều tiền cho ông bà tiêu xài.

 

Sau này, khi ông bà mất rồi, mong muốn ấy cũng chẳng còn quá cấp thiết. Hắn chỉ muốn rời khỏi quê nhà, ra ngoài xem thế giới rộng lớn ra sao, kiếm chút tiền, đủ nuôi sống bản thân là được.

 

Bước tiếp theo phải làm gì?

 

Không biết, cũng chưa từng nghĩ đến.

 

Dù sao, lúc gặp Hứa Thuận Hòa, hắn còn chưa tròn mười tám, trong đầu có thể chứa được thứ gì hữu ích chứ?

 

Chỉ sau khi gặp Hứa Thuận Hòa, hắn mới lần đầu suy nghĩ về cái gọi là "kế hoạch cuộc đời".

 

Nhưng đến giờ, hắn vẫn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ hay vạch ra một kế hoạch chỉn chu, vĩ đại nào cả.

 

Nghĩ kỹ lại, từ lúc đến làm ở "Bảo đảm bạn sẽ thích", hắn vẫn luôn làm theo lời anh nhà dặn.

 

Hứa Thuận Hòa bảo hắn học làm bánh bao, hắn học.

 

Hứa Thuận Hòa bảo hắn tiết kiệm, đừng tiêu pha bừa bãi, hắn bèn tiết kiệm.

 

Hứa Thuận Hòa bảo hắn đi thi bằng lái xe, hắn lập tức đi thi.

 

Hứa Thuận Hòa bảo hắn làm quản lý tiệm, dù chẳng hiểu tại sao có anh ở đó rồi mà vẫn cần một người quản lý, hắn vẫn ngoan ngoãn nhận việc.

 

Từ mười tám đến hai mươi sáu tuổi, hắn luôn nghe theo lời anh nhà, thấy anh nhà nói rất có lý.

 

Trong những người hắn từng gặp, anh nhà là người giỏi nhất - có mục tiêu, có quyết tâm, có hành động, có thể chịu cực chịu khổ.

 

Một người chỉ có bằng cấp hai, hai bàn tay trắng từ vùng quê lên thành phố, dựa vào chính mình mà gây dựng được một cửa tiệm riêng ở Nam Châu, thật sự rất lợi hại.

 

Vậy nên, Dương Gia Thịnh luôn nghe lời Hứa Thuận Hòa. Hứa Thuận Hòa bảo hắn cứ để dành tiền, đừng tiêu pha lung tung, cũng đừng vội về quê mua nhà. Đợi đến lúc thích hợp, hai người cùng góp tiền mua nhà ở Nam Châu.

 

Hắn đều làm theo.

 

Ba mẹ Dương Gia Thịnh không hài lòng chút nào. Suốt mười mấy năm nay, lần nào hắn về quê, họ cũng nói mãi một chuyện.

 

Bảo hắn sắp ba mươi rồi, không chịu về quê dựng nhà, không cưới vợ sinh con, rốt cuộc là đang nghĩ gì?

 

Ra ngoài làm việc hơn chục năm, chẳng lẽ một xu cũng chưa dành dụm được? Nếu thật sự không có tiền, thì mau chóng về quê tìm việc, trồng trọt hay chăm vườn cây cũng được, trước tiên cưới vợ đã.

 

Anh trai hắn đã có con sắp vào cấp hai, còn hắn thì vẫn lông bông một mình, thế có ra thể thống gì không?

 

Họ còn tự ý sắp xếp cho hắn đi xem mắt, dù hắn đã từ chối.

 

Mấy lần về quê ăn Tết, hắn đều bị ép phải gặp mặt người ta. Người mai mối dẫn người đến nhà, ngồi trò chuyện, hai bên xem xét nhau một chút.

 

Hắn nói không cần xem mắt, bảo rằng mình đã có người yêu rồi, ba mẹ hắn lại bảo: "Vậy thì dẫn về cho nhà xem đi."

 

Nhưng hắn không đưa ai về, thế là lần sau họ vẫn tiếp tục sắp xếp.

 

Mấy năm sau, Dương Gia Thịnh dứt khoát không về quê ăn Tết nữa, chỉ trở về vào dịp Thanh Minh để tảo mộ cho ông bà.

 

Ba mẹ hắn vẫn không chịu từ bỏ, cứ gửi ảnh của mấy cô gái cho hắn xem, thậm chí còn lén chụp ảnh hắn, gửi cho người ta.

 

Hắn bực mình đến mức chặn liên lạc với họ, phải đến tận cuối năm mới bỏ chặn, có lúc còn chẳng muốn liên hệ nữa.

 

Nếu không phải Hứa Thuận Hòa khuyên nhủ, có lẽ hắn đã chẳng bao giờ muốn về quê.

 

Đây cũng là lần duy nhất hắn không muốn nghe lời anh nhà.

 

Anh nhà luôn bảo hắn đừng để quan hệ với gia đình rạn nứt hoàn toàn, dù sao cũng không phải có thù hận sâu nặng gì. Cả năm trời đều ở Nam Châu, về quê ăn Tết có hai ngày, có gì thì cứ nhẫn nhịn một chút.

 

Nhưng Dương Gia Thịnh không muốn về, hắn chỉ muốn đón Tết cùng Hứa Thuận Hòa.

 

Hứa Thuận Hòa nói: "Ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở bên nhau, không thiếu gì mấy ngày Tết. Quê nhà dù gì cũng nên lui tới, đừng để như người dưng nước lã."

 

Dương Gia Thịnh thở dài.

 

Làm sao để nói cho anh nhà biết rằng quan hệ giữa hắn và gia đình vốn dĩ chẳng thân thiết gì, nói bao nhiêu cũng vô ích.

 

Cứ đến cuối năm, Hứa Thuận Hòa lại giúp hắn mua đồ Tết gửi về quê, còn chuẩn bị cả dụng cụ học tập và đồ chơi cho cháu trai cháu gái hắn.

 

Dương Gia Thịnh cảm thấy, có lẽ anh nhà làm vậy vì bản thân đã cắt đứt với gia đình, nên không muốn nhìn thấy hắn cũng bước lên con đường này.

 

Nhưng hắn thì chẳng để tâm. Hắn vốn quen sống một mình.

 

Chỉ cần anh nhà vui là được. Dù sao hắn cũng phải về quê tảo mộ, thắp nén nhang cho ông bà.

 

Cứ thế, Dương Gia Thịnh kiên trì cho đến năm ba mươi tuổi.

 

Suốt mười mấy năm qua, bao nhiêu lần vì chuyện xem mắt mà cãi vã, đã không còn muốn nhắc đến. Có những năm căng thẳng đến mức hắn chỉ về quê viếng mộ ông bà, sau đó lập tức rời đi.

 

Nhưng hắn vẫn nghe lời anh nhà, chưa từng hoàn toàn tuyệt giao. Vẫn gửi về quê những món quà mà anh mình đã chuẩn bị cho cả nhà.

 

Nói thật, Dương Gia Thịnh không hiểu nổi ba mẹ mình.

 

Hồi nhỏ, họ thiên vị anh trai, chẳng mấy khi để t@m đến hắn. Đến khi hắn lớn lên, bỏ học đi làm xa, ngoài việc hỏi đến tiền lương, họ chưa từng quan t@m đến bất cứ điều gì khác.

 

Ấy vậy mà khi hắn ngoài hai mươi, họ bỗng dưng lại bắt đầu lo lắng chuyện cả đời của hắn.

 

Hắn đã nói đi nói lại, bảo họ đừng xen vào, không muốn xem mắt, đừng giới thiệu người nữa, nhưng họ cứ như điếc, làm theo ý mình.

 

May mà một năm cũng chỉ có hai ngày về quê là phiền phức, còn lại đa phần thời gian, hắn cứ không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cần thì chặn luôn.

 

Dương Gia Thịnh đã qua loa với gia đình suốt hơn mười năm, vốn định cứ thế tiếp tục thêm mười năm nữa.

 

Cho đến khi ba mẹ hắn làm một chuyện động trời.

 

Mùng Ba Tết, Dương Gia Thịnh vừa bước xuống nhà thì đã thấy phòng khách ngồi đầy người.

 

Ba mẹ hắn, họ hàng bên nội bên ngoại, một người phụ nữ xa lạ, và cả cha mẹ cùng người thân của cô ấy.

 

Hắn đứng khựng lại, trong lòng đã dấy lên một cơn bực bội, nghĩ rằng họ lại lén sắp xếp xem mắt.

 

Nhưng không ngờ, vừa mở miệng, ba mẹ hắn đã nói thẳng—

 

"Ngồi xuống đi, có chuyện muốn nói với con. Con cũng ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, đến lúc phải yên bề gia thất rồi. Ý của ba mẹ là hôm nay sẽ định hôn sự luôn. Không cần quay về Nam Châu làm gì nữa, ở nhà đi, sau Tết là cưới. Đồ đạc chưa dọn thì bảo người ta gửi về là được."

 

Dương Gia Thịnh chết sững.

 

Chuyện hoang đường gì thế này?

 

Hắn quét mắt nhìn quanh, ai nấy đều có vẻ hiển nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì bất thường.

 

Người phụ nữ xa lạ kia vẫn cúi đầu, im lặng không nói, gương mặt chẳng thể hiện rõ là chấp nhận hay từ chối.

 

Dương Gia Thịnh há miệng, còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, mẹ hắn đã chặn lời trước:

 

"Hai con một đứa ba mươi, một đứa hai mươi chín, đều không còn nhỏ, cùng là người quê, hiểu gốc biết rễ, rất xứng đôi. Mau chóng giải quyết chuyện hôn nhân cho rồi, đỡ làm cả nhà phải lo lắng sốt ruột."

 

Cha mẹ đối phương lập tức hùa theo.

 

Họ hàng cũng thi nhau góp lời, kể nhà ai đó mới hai mươi lăm mà đã có hai con, bảo hắn phải nhanh chóng lo liệu.

 

Còn Dương Gia Mậu, người anh trai từng học hành tử tế của hắn, thì chỉ ngồi bên cạnh rót nước, châm trà, đưa thuốc, như thể tất cả những chuyện đang diễn ra đây đều hợp lý vô cùng.

 

Dương Gia Thịnh lại bình tĩnh hẳn, thậm chí chẳng còn thấy tức giận.

 

Hắn sờ sờ chiếc điện thoại trong túi, thẻ căn cước vẫn kẹp đằng sau ốp điện thoại.

 

Không nói một lời, hắn ngồi xuống, nghe cả căn phòng rôm rả bàn chuyện.

 

Ba mẹ hắn vốn còn lo hắn sẽ làm ầm lên, nên mới gọi thêm vài người họ hàng đến, nghĩ nếu hắn phản đối thì sẽ giữ chặt lại. Giờ thấy hắn ngoan ngoãn như thế, trái lại có chút bất ngờ, tưởng hắn rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi, chờ thêm một lát, cuối cùng cũng yên tâm.

 

Mọi người trò chuyện rôm rả, nào là định ngày cưới, nào là cách thức tổ chức hôn lễ. Dương Gia Thịnh vốn không hút thuốc, nhưng về quê vẫn chuẩn bị một bao, gặp ai cũng phát. Buổi sáng đi một vòng, bao thuốc đã vơi sạch, hắn đứng dậy nói với mẹ:

 

"Con ra ngoài mua thêm cây thuốc."

 

Bà thấy hắn biết điều, biết lo chuyện nhân tình thế thái, khoát tay bảo đi, tiện thể mua thêm một thùng rượu mang về.

 

Hắn đồng ý, tay cầm mỗi chiếc điện thoại, rời khỏi nhà.

 

Chẳng ai ngờ, hắn lại cứ thế mà chạy mất.

 

Cả căn phòng rộn rã suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc mới nhận ra - Dương Gia Thịnh sao mãi chưa quay lại?

 

Mẹ hắn gọi điện, không ai bắt máy.

 

Cả đám họ hàng thay phiên gọi, từng người một đều bị chặn số.

 

Mãi đến khi đã yên vị trên chuyến tàu cao tốc, Dương Gia Thịnh mới chịu bắt máy.

 

Điện thoại vừa kết nối, mẹ hắn còn chưa kịp lên tiếng, Dương Gia Thịnh đã nói luôn:

 

"Con là gay, thích đàn ông, đã có người yêu rồi, sau này con sẽ sống với anh ấy cả đời. Đừng liên lạc với con nữa, cũng đừng gọi điện cho con."

 

Mẹ hắn chết sững: "Mày nói bậy cái gì thế! Mày bị điên à!"

 

Dương Gia Thịnh bình thản: "Coi như tôi bị điên đi."

 

Mẹ hắn giận dữ: "Mày chạy cũng vô ích, bọn tao sẽ đến Nam Châu lôi mày về! Có bệnh thì phải chữa! Chữa xong rồi, đám cưới vẫn phải cưới!"

 

Dương Gia Thịnh nói: "Tiệm bánh bao đóng cửa lâu rồi, tôi cũng nghỉ làm ở đó. Mọi người tìm không ra đâu, đừng mong đến làm loạn. Nếu dám đến, tôi sẽ cho cả làng biết con trai bà là gay, sẽ đến đơn vị của Dương Gia Mậu làm ầm lên, để đồng nghiệp anh ta biết em trai anh ta thích đàn ông. Tôi nói là làm, xem mọi người có dám cá không."

 

Nói xong, hắn cúp máy, chặn luôn số của mẹ.

 

Khi Dương Gia Thịnh đến Nam Châu, đã chín giờ tối. Hứa Thuận Hòa lái xe đến đón hắn.

 

Tiệm bánh bao mùng sáu mới mở cửa, ban đầu Dương Gia Thịnh định mùng năm quay lại.

 

Vừa gặp hắn, Hứa Thuận Hòa đưa ngay một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là trà nóng hổi.

 

Dương Gia Thịnh uống một ngụm, cảm giác tay chân lập tức ấm lên.

 

Hứa Thuận Hòa trách hắn: "Giữa mùa đông, đi xe cũng không mang bình giữ nhiệt, khát toàn uống nước khoáng lạnh ngắt!"

 

Dương Gia Thịnh ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

 

Hứa Thuận Hòa lấy làm lạ: "Hành lý đâu? Để quên trên xe à?"

 

Dương Gia Thịnh khoát tay: "Em không mang hành lý."

 

"Sao thế?" Hứa Thuận Hòa lập tức thấy có gì đó không ổn.

 

"Anh, về nhà rồi nói." Dương Gia Thịnh rũ rượi dựa vào ghế phụ, người cao lớn thế mà cuộn tròn lại, trông thật tội nghiệp.

 

Hứa Thuận Hòa chạm tay lên trán hắn, kiểm tra nhiệt độ.

 

Dương Gia Thịnh kéo tay anh nhà xuống, khẽ hôn một cái rồi nói: "Em đâu phải con nít, sốt hay không em tự biết mà."

 

"Chưa rửa tay đấy, đừng có hôn bừa." Hứa Thuận Hòa cười, khởi động xe đưa hắn về nhà.

 

Hai người gọi căn phòng thuê nhỏ của họ là "nhà".

 

Vừa mở cửa, Dương Gia Thịnh lập tức ngửi thấy hương thơm của canh hầm lan tỏa khắp phòng.

 

Hứa Thuận Hòa nói: "Chắc chắn em đói rồi, anh có hấp ít bánh xếp, còn có canh sườn hầm bào ngư, uống một bát cho ấm bụng."

 

Dương Gia Thịnh nhào tới ôm chặt lấy anh, hít sâu mùi hương trên người anh rồi nói: "Khuya thế này mà ăn bồi bổ vậy."

 

Hứa Thuận Hòa vỗ vỗ lưng hắn: "Sợ em đói."

 

"Em không đói." Dương Gia Thịnh đáp.

 

Hắn lẳng lặng ôm Hứa Thuận Hòa.

 

Hứa Thuận Hòa vòng tay ôm lại, nhẹ nhàng xoa dọc sống lưng hắn.

 

Lòng bàn tay ấm áp ấy như tiếp thêm cho hắn vô hạn dũng khí và sự bình yên, giống như một con thuyền cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

 

"Rốt cuộc ai bắt nạt cún con nhà mình vậy?" Hứa Thuận Hòa hôn nhẹ lên má hắn, hỏi.

 

Hắn đã ba mươi tuổi, anh nhà đã bốn mươi mốt, nhưng trong mắt anh nhà, hắn vẫn mãi là chú chó con của anh. Hắn không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống mà không có anh nhà bên cạnh.

 

Dương Gia Thịnh kể lại chuyện đã xảy ra ở quê, bao gồm cả chuyện hắn vì tức giận mà công khai xu hướng thật của mình.

 

"Em—"

 

Hứa Thuận Hòa có lẽ định nói hắn quá bồng bột, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ trách móc, chỉ siết chặt vòng tay ôm hắn vào lòng.

 

"Anh à, không phải em muốn tuyệt tình với họ... mà là họ quá đáng quá rồi..." Dương Gia Thịnh than thở. Ba mươi tuổi rồi, vậy mà một khi trở về bên anh nhà, những ấm ức chôn chặt bấy lâu lại cuộn trào như sóng.

 

Hứa Thuận Hòa im lặng.

 

Dương Gia Thịnh buông tay ra, lén quan sát sắc mặt anh nhà, khẽ giọng nói: "Anh... em biết anh không muốn em cắt đứt quan hệ với họ... nhưng mỗi năm họ mỗi quá đáng hơn!"

 

Hứa Thuận Hòa kéo nhẹ tai hắn: "Không phải anh không muốn em cắt đứt với họ, mà là anh lo lắng... nếu em thực sự tuyệt giao với gia đình, sau này—"

 

Hứa Thuận Hoà muốn nói lại thôi.

 

Dương Gia Thịnh không cho là đúng: "Sau này thì sao chứ? Em chẳng sợ đâu."

 

Hứa Thuận Hòa không nói thêm gì nữa, chỉ kéo hắn ngồi xuống ăn bánh xếp, uống canh nóng.

 

Nói cũng lạ, suốt hơn mười năm qua, Hứa Thuận Hòa lúc nào cũng để t@m đến quan hệ giữa Dương Gia Thịnh và gia đình, luôn khuyên hắn nhẫn nhịn, đừng hoàn toàn cắt đứt. Dương Gia Thịnh vẫn tưởng anh nhà luyến tiếc tình thân, không muốn hắn trở thành kẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Nhưng đến khi hắn thực sự đoạn tuyệt, không còn liên lạc gì nữa, Hứa Thuận Hòa lại chẳng hề phản đối.

 

Chuyện này chưa qua bao lâu, hai người bắt đầu đi xem nhà.

 

Về chuyện mua nhà, cả hai đã bàn bạc rất nhiều lần. Họ không có giấy kết hôn, không thể cùng nhau dùng quỹ nhà ở công. Dương Gia Thịnh dành dụm được mấy chục nghìn trong suốt hơn mười năm, nhưng vẫn chưa đủ. Sau khi mua cửa tiệm, Hứa Thuận Hòa vừa trả góp vừa tiết kiệm thêm một ít. Hai người quyết định dùng một phần quỹ nhà ở công của Dương Gia Thịnh, một phần vay thương mại, cùng nhau góp tiền đặt cọc, cùng nhau trả nợ, và cùng đứng tên căn nhà.

 

Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng họ chọn được một căn hộ ưng ý - gần quán bánh bao, khu dân cư tốt, mọi mặt đều hoàn hảo. Căn hộ rộng chín mươi mét vuông, hướng Bắc Nam, ở góc ngoài, tầng mười hai, không bị chắn tầm nhìn, ánh sáng tràn ngập - gần như hoàn mỹ. Điểm trừ duy nhất là không thuộc khu vực trường học trọng điểm, nhưng họ không có nhu cầu này.

 

Lúc sắp quyết định, Hứa Thuận Hòa đột nhiên nói: "Nhà chỉ cần đứng tên em là được."

 

Hai người cùng góp tiền, nhưng chỉ để một người đứng tên.

 

Dương Gia Thịnh không hiểu: "Tại sao?"

 

Hứa Thuận Hòa nói: "Anh đã có một cửa tiệm rồi. Hơn nữa, nếu bây giờ không ghi tên anh, sau này anh vẫn còn suất mua nhà lần đầu, đến khi có tiền lại có thể mua căn khác."

 

Nhưng một căn nhà, một khoản vay, cộng thêm khoản nợ của cửa tiệm, cũng đủ để họ trả suốt mấy chục năm rồi. Làm gì có chuyện dễ dàng mua thêm căn nữa?

 

Dương Gia Thịnh nói: "Vậy đứng tên anh đi, đến khi mua căn thứ hai thì sẽ ghi tên em."

 

Hứa Thuận Hòa kiên quyết không đồng ý.

 

Dương Gia Thịnh khó chịu, cảm thấy bao năm qua mình đã chiếm quá nhiều lợi lộc từ Hứa Thuận Hòa, giờ ngay cả chuyện mua nhà anh nhà cũng muốn nhường cho hắn, hắn thật sự không yên lòng, không cam tâm.

 

Hứa Thuận Hòa dỗ dành suốt mấy ngày, quyết định đã định là không thay đổi.

 

Nhưng Dương Gia Thịnh vẫn nhất quyết không chịu, đến mức làm anh nhà bật cười vì tức.

 

"Có phải em chịu thiệt đâu, sao nói mãi không nghe?"

 

Dương Gia Thịnh lầm bầm: "Nhưng anh chịu thiệt."

 

Hứa Thuận Hòa hết cách, đành dỗ, đành hôn, đành vuốt v3. Đến khi trêu chọc khiến Dương Gia Thịnh nóng bừng lên, hắn liền nhào tới, hoang đường nửa ngày.

 

Lúc Dương Gia Thịnh đang quấn quýt cuồng nhiệt, Hứa Thuận Hòa đột nhiên siết chặt chỗ chí mạng của hắn, vừa th ở dốc vừa nói: "Em... em nghe lời anh đi... mai đi ký hợp đồng..."

 

Dương Gia Thịnh bùng nổ: "Em ở bên anh không phải vì tiền của anh!"

 

Nói rồi liền như con bò mộng lao vào trận chiến, quyết liệt như muốn cày xới cả cánh đồng.

 

Sau đó, Hứa Thuận Hòa mệt đến mức không thốt nổi một lời, giọng cũng khàn đặc.

 

Dương Gia Thịnh ôm lấy anh, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy anh nhà khẽ nói: "Em đúng là cún con ngốc, cứng đầu quá. Chuyện này quyết rồi, anh là anh em, anh có quyền quyết định."

 

"Em... không muốn..." Dương Gia Thịnh lẩm bẩm, mắt đã sắp khép lại.

 

"Không muốn cũng phải muốn." Hứa Thuận Hòa nói xong, im lặng một lúc lâu.

 

Chờ đến khi Dương Gia Thịnh sắp thực sự ngủ say, anh mới chậm rãi lên tiếng.

 

"Đứng tên em một mình, là để phòng bất trắc. Những gì của anh sau này đều là của em, nhưng nhỡ đâu thì sao? Nhỡ anh đi trước, có kẻ muốn tranh giành thì sao? Chúng ta đâu thể kết hôn, em chẳng có quan hệ pháp lý với anh, em giành lại được à?"

 

Dương Gia Thịnh chợt tỉnh, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn.

 

Trong chớp mắt, hắn lập tức hiểu "kẻ khác" là ai.

 

Người khác, chính là gia đình của Hứa Thuận Hòa, những người có quyền thừa kế hợp pháp.

 

"Em đúng là cún con ngốc, làm gì cũng không chừa đường lui. Sau này chúng ta già rồi, không có con cái, nếu anh đi trước, em phải làm sao?"

 

"Nếu em không cắt đứt với nhà, biết đâu mai này cháu trai cháu gái còn nể tình ruột rà, chăm sóc em..."

 

Hứa Thuận Hòa nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, giọng dịu dàng thủ thỉ như mọi đêm.

 

"Em đó, làm gì cũng không có kế hoạch..."

 

Dương Gia Thịnh ôm chặt lấy anh nhà, không mở mắt.

 

Hắn sợ rằng nếu mở mắt ra, nước mắt sẽ rơi mất.

 

Vì sao hắn không có kế hoạch cho cuộc đời mình?

 

Là bởi vì trong kế hoạch của Hứa Thuận Hòa, đã có hắn rồi. Ở đâu cũng có hắn.

 

Hắn chỉ cần nghe lời anh nhà là được.

 

Mãi mãi, mãi mãi...

 

__________________________________________

 

Pi Pi: 2 chương cuối được đăng tải thành công là nhờ có raw của bạn YingieCassiopeia, cam xa mi ta người đẹp rất nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện