“Nhưng hôm nay em không đến đó nghỉ trưa.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì…” Giang Dữ Miên cúi đầu nhìn Papa, nuốt xuống những lời sắp nói ra, đổi giọng: “Gộp nhiều lần nghỉ trưa lại có thể ở lại qua đêm không?”
Lâm Hạc Thư bật cười, tiếng cười khiến tai Giang Dữ Miên ngứa ngáy.
Nhưng hắn nói không được.
Không được thì thôi vậy, cúp điện thoại, Giang Dữ Miên xoa đầu Papa, đi mở cửa.
120819, trông giống như một ngày tháng, nhưng vào ngày này, bọn họ còn chưa quen nhau. Giang Dữ Miên không chắc chắn lắm, có lẽ không liên quan đến Lâm Hạc Thư nhỉ?
Sau khi xác minh thành công, cánh cửa lớn cuối cùng cũng mở ra trước mặt cậu. Ngôi nhà không được dọn dẹp trong mười năm đã tích tụ một lớp bụi, bụi bay lên rồi lại rơi xuống theo chuyển động của cánh cửa. Giang Dữ Miên đứng ở lối vào hai giây, thầm nghĩ nên gọi cho Lâm Hạc Thư đến xem xét bên trong trước đã.
Gọi rồi, Giang Dữ Miên đành dẫn Papa đến khách sạn. Việc dọn dẹp, sửa chữa, thông gió mất thêm vài ngày nữa. Trong mấy ngày này, Giang Dữ Miên đều ở trong khách sạn. Ưu điểm của việc ở khách sạn là có người chăm sóc Papa, không cần cậu nửa đêm phải lo lắng. Giang Dữ Miên rảnh rỗi lại đi đưa đồ ăn khuya cho Lâm Hạc Thư.
Lần này không có Papa, cậu đã vào được bệnh viện một cách suôn sẻ. Bảo vệ trực hôm nay chính là người lần trước, anh ta có ấn tượng sâu sắc với người đàn ông tóc dài lái xe sang này, biết cậu quen Lâm Hạc Thư, Giang Dữ Miên hỏi Lâm Hạc Thư ở tầng mấy, anh ta liền nói ngay.
Mặc dù đã vào được cổng chính, nhưng khoa nội trú vẫn có cửa bảo vệ. Cánh cửa ở cầu thang có cửa sổ kính trong suốt, có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Đèn hành lang đều sáng, một y tá mặc đồng phục vừa bước ra từ phòng bệnh gần cửa. Giang Dữ Miên khẽ gõ cửa.
Trong môi trường này, bấm chuông cửa có thể làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, gõ cửa là vừa phải. Cô y tá kia không ở xa, chắc hẳn có thể nghe thấy – nếu không nghe thấy thì cậu chỉ có thể quay lại xe lấy điện thoại rồi gọi cho Lâm Hạc Thư.
Trên thực tế, y tá không nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cô nhìn thấy có người bên ngoài qua cửa sổ quan sát. Cô đang buồn ngủ, đột nhiên nhìn thấy bóng người, lập tức tỉnh táo hẳn.
Miễn cưỡng đi tới mở cửa, rồi càng tỉnh táo hơn.
Người này thật đẹp trai!
Hôm nay Giang Dữ Miên mặc một chiếc áo phông cổ tròn, giữa xương quai xanh đeo một mặt dây chuyền màu xanh lam, bên ngoài là một chiếc áo len cardigan loang màu, phía dưới là quần ống rộng màu camel, một tay xách túi, một tay đút túi quần, trông vừa thanh lịch vừa có chút thoải mái.
Giang Dữ Miên mỉm cười lên tiếng: “Xin chào.”
“Xin chào.” Cô y tá nhìn cậu không chớp mắt, ấp úng hỏi: “Là người nhà của bệnh nhân sao? Đã qua giờ thăm khám rồi, sáng mai sáu giờ mới mở cửa.”
“Không phải người nhà bệnh nhân, tôi đến tìm bác sĩ Lâm.”
“Tìm bác sĩ Lâm?” Cô y tá lại đánh giá Giang Dữ Miên một lượt, lùi lại nửa bước, tay đặt trên cửa: “Xin hỏi quý danh? Để tôi đi hỏi bác sĩ Lâm một chút, hoặc anh gọi điện thoại cho anh ấy, chắc là anh ấy chưa ngủ đâu.”
Cho dù đẹp trai đến đâu cũng không thể tùy tiện cho vào, bên trong đều là bệnh nhân, lỡ gặp phải người gây rối thì phiền phức. Trước đây cũng từng có trường hợp ăn mặc bảnh bao nhưng thực chất là đến gây chuyện.
Hai phút sau, Lâm Hạc Thư đến dẫn người đi.
Hai người này, người thì mặc áo blouse trắng, trông có vẻ xa cách, cấm dục; người thì nhàn nhã, tự nhiên. Điểm chung là đều rất đẹp trai. Cô y tá nhìn bóng lưng của họ, đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi của Giang Dữ Miên.
Không phải bệnh nhân, là người nhà nhưng không phải người nhà của bệnh nhân?
Người nhà của bác sĩ Lâm? Anh em? Hay là quan hệ gì khác?
Bất kể là quan hệ gì, chắc chắn rất tốt, nếu không sẽ không đến đưa đồ ăn khuya.
Quả nhiên người đẹp trai đều chơi với nhau.
Giang Dữ Miên đến đúng lúc Hứa Khang cũng ở chỗ Lâm Hạc Thư, thấy hắn dẫn một người quen vào, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, sau đó kết luận – quan hệ của hai người này chắc chắn không trong sáng.
Trước đây cũng không phải là không có ai đến hỏi han sở thích của Lâm Hạc Thư, Hứa Khang cũng từng dò hỏi, hỏi nhiều, Lâm Hạc Thư liền nhận ra, hắn dứt khoát nói thẳng: “Có người hỏi tôi về sở thích của cậu đấy, nói thử xem, cậu thích kiểu người như nào, tôi thấy cô gái kia cũng thật thà, lại còn xinh đẹp, cho người ta một cơ hội đi.”
“Không có sở thích gì, tùy duyên.”
Nghe vậy, Hứa Khang liền biết cô gái kia không có cơ hội. Theo đuổi như thế nào không quan trọng, quan trọng là ai theo đuổi. Vị đại thiếu gia này vừa nhìn là biết rất giàu có, ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ Lâm Hạc Thư thích kiểu người như vậy, nhưng hắn lại gặp người ta hết lần này đến lần khác, còn dẫn người ta vào đây.
Thì ra Lâm Hạc Thư thích kiểu người như vậy.
Anh ta chủ động chào hỏi: “Hóa ra là Giang tiên sinh đến rồi, đến đưa điểm tâm cho Lâm Hạc Thư à?”
“Ừm.” Giang Dữ Miên đặt túi đồ ăn xuống, cố ý nói: “Vừa mới chuyển nhà, nhà cửa chưa ở được, hai ngày nay tôi ở khách sạn, cách bệnh viện khá gần.”
Hứa Khang thầm nghĩ, tôi cũng đâu có hỏi cậu ở đâu, đây là nói cho Lâm Hạc Thư nghe à? Nhưng Lâm Hạc Thư lại coi như không nghe thấy gì, hắn suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu nổi, chuyện rắc rối như vậy tốt nhất là không nên nhúng tay vào. Vừa lúc điện thoại gọi đồ ăn đến, anh ta tắt màn hình, lịch sự cười cười: “Trực đêm không thể đi lâu được, tôi về trước đây, hai người cứ từ từ ăn.”
Tuyệt nhiên không nhắc đến việc mình cũng đã gọi đồ ăn.
Khi Hứa Khang rời đi còn ân cần đóng cửa lại. Giang Dữ Miên ngồi nửa người dựa vào tay vịn của ghế làm việc, tay đặt trên lưng ghế, mũi giày chạm đất rồi lại nhấc lên, xoay ghế theo biên độ nhỏ. Lâm Hạc Thư liếc nhìn chiếc ghế đang rung lắc lư lắc lư vì trọng lượng hai bên không đều, bảo cậu ngồi yên.
Giang Dữ Miên bèn thuận thế ngồi xuống. Trước đây cậu đã từng đến phòng khám của Lâm Hạc Thư, đây là lần đầu tiên cậu đến văn phòng trực đêm, cẩn thận quan sát một lượt, trên móc treo tường treo không chỉ một chiếc áo blouse trắng, trên bàn làm việc có một ống bút bằng nhựa màu hồng phấn, rõ ràng là không phải chỉ mình Lâm Hạc Thư sử dụng.
“Lần sau đến có thể gọi điện thoại.”
Hắn không nói lời từ chối nữa, Giang Dữ Miên cong mắt, kéo vạt áo cho hắn xem: “Em phải xách đồ, bộ quần áo này không có chỗ để điện thoại.”
Đồ ăn khuya chỉ để trong một chiếc túi, nhưng hai tay đều cầm đồ trông rất bận rộn, túi áo len dệt kim mà để đồ sẽ bị xệ xuống, ảnh hưởng đến hình tượng Giang thiếu gia.
Lâm Hạc Thư hiểu ý cậu, ánh mắt dừng trên người cậu một lúc. Gần đây tần suất gặp mặt của bọn họ không tính là nhiều, nhưng Giang thiếu gia luôn tìm cách để hắn chú ý. Khi không gặp mặt, cậu sẽ gọi video, sẽ gửi ảnh, miễn cưỡng coi như cũng là đã gặp mặt.
Tính toán tất cả, Lâm Hạc Thư chưa bao giờ thấy cậu mặc trùng quần áo hai lần.
Trước đây Giang Dữ Miên đã không thích mặc đồng phục, nhiều nam sinh cảm thấy phiền phức khi mua quần áo, quần áo phần lớn đều do mẹ lo liệu. Cậu thì không, cho dù là mùa đông, tần suất thay quần áo ít hơn, cậu cũng phải đảm bảo khăn quàng cổ và phụ kiện không bị trùng lặp.
Dùng cách nói của cậu chính là, cùng một set đồ, lần thứ hai mặc sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.
Giang Dữ Miên kéo túi đựng đồ ăn khuya, không vội vàng mở ra: “Anh đoán xem là gì?”
Nói xong, cậu lại tự mình loại trừ một lựa chọn: “Không phải hoành thánh.”
Lần này cậu mang đến không phải hoành thánh, mà là đồ ăn khuya do khách sạn cung cấp, một phần cháo hải sản giăm bông, một phần cháo gà nấm hương, thanh đạm mà đậm đà, cũng phù hợp với thói quen dưỡng sinh của Lâm Hạc Thư. Trên túi in logo của khách sạn, hiện tại bị Giang Dữ Miên che một tay, nhưng Lâm Hạc Thư rõ ràng là đã nhìn thấy: “Chưa dọn xong à?”
Giọng nói của hắn mang theo ý cười, có lẽ là cười nhạo cậu tính toán thất bại. Giang Dữ Miên cố tình để hắn nhìn thấy, nhưng Lâm Hạc Thư vừa nói như vậy, cậu liền không còn chút vui vẻ nào khi kế hoạch thành công, đành liều lĩnh nói: “Đúng vậy, bây giờ em vẫn đang ở khách sạn, không biết nhà cửa bao giờ mới dọn dẹp xong.”
Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Hạc Thư: “Papa không thích mùi hương của khách sạn.”
“Ừm.” Lâm Hạc Thư mở túi đồ ăn, đặt phần cháo hải sản giăm bông trước mặt cậu.
“Tôi cũng không thích.”
Lâm Hạc Thư mở hộp đựng đồ ăn, bị Giang Dữ Miên ấn tay lại, nhìn vào mắt hắn, bộ dạng như đang chờ hắn lên tiếng, vì vậy Lâm Hạc Thư nói: “Cậu có thể về nhà ở.”
“Em muốn đến nhà anh.”
“Không tiện.”
“Không tiện chỗ nào, anh không cần lo cho em.”
“Ngủ không tiện.”
Giang Dữ Miên không nhịn được bật cười, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu ra vẻ đồng tình: “Lâm đại phu nhà chúng ta còn trẻ trung sung sức, đúng là không tiện thật.”
Lâm Hạc Thư thản nhiên nói: “Không ăn nữa thì nguội mất.”
Giang Dữ Miên nếm thử một miếng, quả thực là không còn nóng nữa, nhưng cậu thích ăn nguội hơn một chút, vừa dùng thìa khuấy cháo vừa hỏi Lâm Hạc Thư trực đêm phải làm gì.
“Xử lý các trường hợp khẩn cấp, viết luận văn.”
Giang Dữ Miên chú ý đến chiếc laptop trên bàn, đang mở một tài liệu, toàn bộ đều là tiếng Anh, bên cạnh máy tính còn đặt một xấp bệnh án dày cộp.
“Đây là luận văn sao?”
“Ừm.”
“Y học cổ truyền viết luận văn cũng phải dùng tiếng Anh sao?”
“Bệnh viện có yêu cầu về nghiên cứu khoa học, tạp chí có cả tiếng Trung và tiếng Anh.”
Giang Dữ Miên gật đầu ra vẻ đã hiểu. Cậu là dân mỹ thuật, chỉ viết giới thiệu tác phẩm, tài liệu chuyên môn quen thuộc nhất là giấy chứng nhận kiểm định của các cơ quan giám định lớn, lớn như vậy rồi chưa từng xem qua bất kỳ bài luận văn nào một cách nghiêm túc, càng không cần phải nói đến việc viết, tò mò liền kiên nhẫn đọc kỹ vài câu, gặp phải rất nhiều từ vựng khó.
Cậu chỉ vào một câu hỏi Lâm Hạc Thư: “Câu này nghĩa là gì?”
Lâm Hạc Thư liếc nhìn đồng hồ: “Thường xuyên thức khuya sẽ dẫn đến thận hư.”
Giang Dữ Miên quay đầu lại nhìn, cậu không biết thận hư tiếng Anh là gì, nhưng trong câu này có một từ liên quan đến thức khuya hoặc lâu dài?
Cậu nghi ngờ Lâm Hạc Thư đang lừa mình, năm đó khi cậu học tiếng Anh kém, Lâm Hạc Thư đã từng lừa cậu. Lúc đó bọn họ cùng nhau xem một bộ phim kinh dị có phụ đề tiếng Anh, Lâm Hạc Thư lừa cậu nói đó là phim trinh thám, cậu nhìn chằm chằm vào một bộ phim ma mà vắt óc suy nghĩ, thỉnh thoảng còn phải dừng lại xem lại, phân tích thủ đoạn gây án cùng hắn, đến khi xem đến kết thúc mới biết căn bản không có thủ đoạn gây án ly kỳ nào, đó chính là một bộ phim kinh dị.
Có thể thấy, Lâm đại phu cũng không phải lúc nào cũng đáng tin cậy.
Giang Dữ Miên chỉ vào danh từ duy nhất cậu nhận ra trong câu đó: “Rõ ràng là đang nói về ung thư.”
Lâm đại phu thản nhiên, không hề có chút chột dạ nào khi bị vạch trần lời nói dối: “Mười hai giờ rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Không buồn ngủ.”
“Thức khuya thận hư.”
Giang Dữ Miên: “…”
Cho dù không hiểu biết nhiều về y học cổ truyền, cũng biết hai chữ “thận hư” đối với đàn ông có nghĩa là gì, điều này không liên quan đến việc độc thân hay không có đời sống tình dục, đây là lòng tự trọng của đàn ông.
Giang Dữ Miên từ bỏ ý định ở lại bệnh viện đến sáng, ăn xong đồ ăn khuya liền trở về khách sạn.
Sáng hôm sau, nhân viên quản lý tòa nhà gọi điện báo nhà đã sửa chữa, dọn dẹp xong, đồ đạc cũng đã chuyển vào hết rồi.
“Giang tiên sinh, anh xem khi nào anh rảnh rỗi quay lại xác nhận một chút?”
Papa đã được nhân viên khách sạn đưa đi chăm sóc lông từ sáng sớm, Giang Dữ Miên vốn định đến xưởng vẽ, nhận được điện thoại liền quay xe về nhà.
Những chiếc thùng carton đặt ở cửa đều đã được chuyển vào trong, xếp gọn gàng ở khoảng trống trong phòng khách. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, không dính một hạt bụi, các thiết bị điện đều đã được bật, khóa cửa cũng đã được thay mới bằng loại có camera.
Nhân viên quản lý tòa nhà đi theo sau cậu, báo cáo về các hạng mục sửa chữa và những thứ đã thay thế, chủ yếu là đường nước, điện, gas. Mặc dù Giang Dữ Miên không ở trong nước, nhưng phí quản lý tòa nhà chưa bao giờ chậm trễ, nhân viên quản lý tòa nhà rất tận tâm, ngay cả người giúp việc cũng giới thiệu cho cậu.
Ngoài việc bỏ tiền và đưa ra yêu cầu, Giang Dữ Miên gần như không phải làm gì cả.
Căn nhà rất rộng, nhưng cách bố trí không gian lại rất tùy ý. Trong phòng ngủ có sổ ghi chép nhanh, trong phòng vẽ có đàn ghi-ta, không hiểu sao trong bếp lại đặt một cuốn lịch mười năm trước, trên bàn học trong phòng sách vẫn còn để tài liệu ôn thi đại học năm đó.
Có thể thấy người giúp việc chỉ phụ trách dọn dẹp vệ sinh, những thứ khác đều không động đến.
Đi một vòng, Giang Dữ Miên đã chọn được phòng làm việc, khu vực tập thể dục cũng đã được lên kế hoạch, còn phải tìm một chỗ đặt ổ cho Papa.
Ban công phòng khách được thiết kế nâng cao, mép là hình vòng cung không đều, toàn bộ mặt bàn được lát sàn gỗ sáng màu, rộng khoảng hai mét, đủ ánh sáng, rất thích hợp để đặt ổ cho Papa, nhưng đặt nhà vệ sinh ở môi trường mở như vậy có phần hơi bất lịch sự.
Hơn nữa, vị trí này…
Giang Dữ Miên nhìn chiếc gối ôm đầy màu sắc trên thảm, nhớ lại trước đây cậu rất thích ngủ trưa ở đây, Lâm Hạc Thư mười năm trước cũng từng nằm ở đây cùng cậu.
Lúc đầu là đường hoàng mời bạn học đến nhà học tập, cụ thể là vì cái gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ. Cùng là hẹn hò, nhưng nhận thức của Giang Dữ Miên và Lâm Hạc Thư không giống nhau.
Cậu muốn chơi, Lâm Hạc Thư có thể nghiêm túc lấy tài liệu học tập ra, ngay cả xem phim cũng phải tranh thủ luyện tiếng Anh.
Giang Dữ Miên đã nộp đơn xét tuyển vào các trường, về cơ bản không yêu cầu điểm thi đại học, vì vậy Lâm Hạc Thư không nói gì khác, chỉ yêu cầu cậu học thuộc lòng từ vựng. Nói ra thì kỳ lạ, rõ ràng cậu thường xuyên ra nước ngoài, gia đình còn thuê gia sư nước ngoài, nhưng tiếng Anh của cậu vẫn luôn ở mức tạm được.
Cậu ngồi trên tấm thảm ở ban công nhỏ, tay cầm một quyển sổ từ vựng đọc. Để chiều theo cậu, Lâm Hạc Thư bê bàn trà đến đây làm bài tập.
Hắn làm bài tập đúng là có thể dùng từ “cày”, hiệu suất rất cao, trên tay cầm một cây bút than mà Giang Dữ Miên dùng để vẽ tranh nhặt được từ dưới đất, thỉnh thoảng lại phác họa hai nét, hoặc liệt kê một công thức, phần lớn thời gian thậm chí còn không cần dùng đến bút.
Nhưng với tốc độ này, tờ đề thi còn chưa lật được hai trang, Giang Dữ Miên đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, kêu buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào, cậu đã ném quyển sổ từ vựng sang một bên, khoanh chân, hai tay ôm đầu gối lắc lư trước sau trái phải, lắc lư một hồi liền ngã về phía Lâm Hạc Thư.
Lâm Hạc Thư cất bút, tay trái đỡ lấy đầu cậu, nhắc nhở: “Mới mười hai giờ rưỡi.”
Bọn họ ăn trưa lúc mười một giờ, mười hai giờ bắt đầu học bài, đã nói là một giờ nghỉ trưa. Giang Dữ Miên liền nằm xuống, bắt đầu làm nũng: “Nhưng mà tớ buồn ngủ, buồn ngủ như vậy thì hiệu quả học tập rất thấp.”
Lâm Hạc Thư là người một khi đã lên kế hoạch thì nhất định sẽ hoàn thành, hắn còn nửa tờ đề: “Cậu có thể nghỉ ngơi trước.”
Giang Dữ Miên ồ một tiếng, quả nhiên không quấy rầy hắn nữa, không học bài nữa, nhưng cũng không nghỉ ngơi, lại ngồi dậy ngây người nhìn hắn.
Lâm Hạc Thư hoàn thành nhiệm vụ đã định trước mười phút, vừa buông bút xuống, Giang Dữ Miên liền nhào tới, bất ngờ không kịp đề phòng, đè người ngã xuống đất.
Lâm Hạc Thư vốn đã ngồi trên mặt đất, dưới đất lại trải thảm lông mềm mại, ngã xuống cũng không đau, nhưng quá gần. Cơ thể kề sát cơ thể, nhịp tim chồng lên nhịp tim, hơi thở gần như quấn vào nhau.
Giang Dữ Miên cọ cọ vào cổ hắn, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng mang theo nhiệt độ cơ thể hắn: “Anh lại đi sắc thuốc à?”
“Ừm.” Giọng nói của Lâm Hạc Thư hơi khác so với bình thường, trầm hơn một chút, có chút căng thẳng: “Dậy đi.”
Giang Dữ Miên nghe ra sự khác biệt, nhưng không nhận ra là vì sao, chỉ là đặc biệt thích cảm giác tiếp xúc gần gũi với hắn, từ chối: “Không.”
Lâm Hạc Thư ấn vào eo cậu một cái, không biết đã ấn trúng huyệt nào, cảm giác tê dại lan ra từ eo, hơi thở của Giang Dữ Miên trở nên hỗn loạn, trong nháy mắt mất hết sức lực, cả người nằm sấp trên người hắn, càng gần hơn.
Động tác đẩy cậu ra của Lâm Hạc Thư khựng lại, bọn họ ôm nhau trong tư thế kỳ quái trên tấm thảm len cashmere, cảm nhận sự rung động của đối phương.
Đối với một nam sinh tuổi dậy thì, phản ứng này tuyệt đối không xa lạ gì, nhưng đối với Giang Dữ Miên lúc này, điều này chắc chắn là mở ra một thế giới mới. Trước đây, sức hấp dẫn của Lâm Hạc Thư đối với cậu rất thuần túy, cậu thích con người của Lâm Hạc Thư, thích thì muốn có được, thích nên muốn gần gũi.
Mà bây giờ, phản ứng sinh lý mách bảo cậu, thứ tình cảm yêu thích này kỳ thực còn có thể có một tầng nghĩa khác, đó là khoái cảm về thể xác.
Điều này rất dễ hiểu, một nam sinh mười tám tuổi, cho dù chưa có kinh nghiệm, những gì nên biết đều đã biết qua các kênh khác nhau. Giang Dữ Miên không hề xấu hổ, phản ứng đầu tiên thậm chí không phải là đứng dậy mà là cọ cọ vào người Lâm Hạc Thư.
Lâm Hạc Thư gọi tên cậu, nhìn thấy dục vọng thuần túy và chân thành trong mắt cậu.
Lâm Hạc Thư che mắt Giang Dữ Miên lại.
Bàn tay của hắn có chút lạnh, Giang Dữ Miên không biết là do mình quá nóng hay không, đưa tay nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Lâm Hạc Thư, từng chút một luồn vào khe hở giữa các ngón tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Tuy Giang Dữ Miên được nuông chiều từ nhỏ, nhưng những thứ cậu học được lại rất nhiều và đa dạng, trên tay cũng có chai tay, Lâm Hạc Thư cũng vậy, nhưng vị trí chai tay của hai người không giống nhau, xúc cảm cũng khác nhau.
Có lẽ là vì xúc cảm khác nhau, có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể khác nhau, Giang Dữ Miên lần này kết thúc nhanh hơn bất kỳ lần nào, cậu vừa thỏa mãn vừa cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, nắm chặt tay Lâm Hạc Thư: “Lại một lần nữa.”
Lâm đại phu từ nhỏ đã biết tiết chế, dưỡng sinh, từ chối, Giang Dữ Miên bèn đổi giọng nói: “Vậy để tớ giúp cậu.”
Cậu nói là giúp đỡ, nhưng lại giống như đang lợi dụng người ta hơn, giúp xong, trên cổ Lâm Hạc Thư gần vị trí xương quai xanh xuất hiện thêm hai dấu răng mới tinh, cậu còn chưa đã ghiền, ngón tay linh hoạt cởi cúc áo hắn, cắn lung tung trên người hắn, lẩm bẩm hỏi: “Lớp trưởng, cậu biết làm như thế nào không?”
Lâm Hạc Thư không trả lời, Giang Dữ Miên lại hỏi một lần nữa: “Cậu biết không?”
“Không làm.”
Giang Dữ Miên bật cười, đổi ngược lại chất vấn: “Tớ hỏi cậu có biết hay không chứ có hỏi cậu làm hay không đâu, cậu rất muốn sao?”
“Vậy chúng ta cùng xem đi.”
Trong chính ngôi nhà của mình, cậu có quyền tự do tuyệt đối, Giang đại thiếu gia có rất nhiều kênh, nhưng phần lớn những thứ đó cậu đều không vừa mắt, chỉ có vài bộ phim mà Zero cất giữ, bây giờ cậu rất muốn chia sẻ với bạn trai.
Lâm Hạc Thư nói không xem, cậu cũng coi như không nghe thấy, tự mình làm theo ý mình, bò dậy bật máy chiếu, bất ngờ bị người ta kéo lại, đảo lộn cả lên, lần này người nằm dưới lại là cậu. Nụ hôn dày đặc ập xuống, Giang Dữ Miên ngẩn người một lúc rồi ôm lấy cổ hắn, khi Lâm Hạc Thư rời đi còn đuổi theo: “Hôn thêm cái nữa.”
Không chỉ có ban công nhỏ này, mà cả căn nhà đều tràn ngập dấu vết của Lâm Hạc Thư, nơi đâu cũng là ký ức của bọn họ. Trong tài liệu ôn tập có nét chữ của Lâm Hạc Thư, trên bản nhạc viết đầy tên của Lâm Hạc Thư, trên lịch là kế hoạch hẹn hò từng ngày, trong sổ ghi chép nháp ở phòng sách, cứ cách vài trang lại có hình bóng của Lâm Hạc Thư.
Cậu như trở về một kho báu chứa đầy những kỷ niệm về Lâm Hạc Thư, về quá khứ của bọn họ.
Giang Dữ Miên đột nhiên nhớ ra mật khẩu mở cửa có nghĩa là gì, tình yêu tuổi trẻ, luôn thể hiện ra ở khắp mọi nơi, đó không phải là ngày tháng gì cả, mà là cậu cố tình đổi để Lâm Hạc Thư xem, là lời tỏ tình của cậu.
120819
LHS
Lâm Hạc Thư.
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì…” Giang Dữ Miên cúi đầu nhìn Papa, nuốt xuống những lời sắp nói ra, đổi giọng: “Gộp nhiều lần nghỉ trưa lại có thể ở lại qua đêm không?”
Lâm Hạc Thư bật cười, tiếng cười khiến tai Giang Dữ Miên ngứa ngáy.
Nhưng hắn nói không được.
Không được thì thôi vậy, cúp điện thoại, Giang Dữ Miên xoa đầu Papa, đi mở cửa.
120819, trông giống như một ngày tháng, nhưng vào ngày này, bọn họ còn chưa quen nhau. Giang Dữ Miên không chắc chắn lắm, có lẽ không liên quan đến Lâm Hạc Thư nhỉ?
Sau khi xác minh thành công, cánh cửa lớn cuối cùng cũng mở ra trước mặt cậu. Ngôi nhà không được dọn dẹp trong mười năm đã tích tụ một lớp bụi, bụi bay lên rồi lại rơi xuống theo chuyển động của cánh cửa. Giang Dữ Miên đứng ở lối vào hai giây, thầm nghĩ nên gọi cho Lâm Hạc Thư đến xem xét bên trong trước đã.
Gọi rồi, Giang Dữ Miên đành dẫn Papa đến khách sạn. Việc dọn dẹp, sửa chữa, thông gió mất thêm vài ngày nữa. Trong mấy ngày này, Giang Dữ Miên đều ở trong khách sạn. Ưu điểm của việc ở khách sạn là có người chăm sóc Papa, không cần cậu nửa đêm phải lo lắng. Giang Dữ Miên rảnh rỗi lại đi đưa đồ ăn khuya cho Lâm Hạc Thư.
Lần này không có Papa, cậu đã vào được bệnh viện một cách suôn sẻ. Bảo vệ trực hôm nay chính là người lần trước, anh ta có ấn tượng sâu sắc với người đàn ông tóc dài lái xe sang này, biết cậu quen Lâm Hạc Thư, Giang Dữ Miên hỏi Lâm Hạc Thư ở tầng mấy, anh ta liền nói ngay.
Mặc dù đã vào được cổng chính, nhưng khoa nội trú vẫn có cửa bảo vệ. Cánh cửa ở cầu thang có cửa sổ kính trong suốt, có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Đèn hành lang đều sáng, một y tá mặc đồng phục vừa bước ra từ phòng bệnh gần cửa. Giang Dữ Miên khẽ gõ cửa.
Trong môi trường này, bấm chuông cửa có thể làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, gõ cửa là vừa phải. Cô y tá kia không ở xa, chắc hẳn có thể nghe thấy – nếu không nghe thấy thì cậu chỉ có thể quay lại xe lấy điện thoại rồi gọi cho Lâm Hạc Thư.
Trên thực tế, y tá không nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cô nhìn thấy có người bên ngoài qua cửa sổ quan sát. Cô đang buồn ngủ, đột nhiên nhìn thấy bóng người, lập tức tỉnh táo hẳn.
Miễn cưỡng đi tới mở cửa, rồi càng tỉnh táo hơn.
Người này thật đẹp trai!
Hôm nay Giang Dữ Miên mặc một chiếc áo phông cổ tròn, giữa xương quai xanh đeo một mặt dây chuyền màu xanh lam, bên ngoài là một chiếc áo len cardigan loang màu, phía dưới là quần ống rộng màu camel, một tay xách túi, một tay đút túi quần, trông vừa thanh lịch vừa có chút thoải mái.
Giang Dữ Miên mỉm cười lên tiếng: “Xin chào.”
“Xin chào.” Cô y tá nhìn cậu không chớp mắt, ấp úng hỏi: “Là người nhà của bệnh nhân sao? Đã qua giờ thăm khám rồi, sáng mai sáu giờ mới mở cửa.”
“Không phải người nhà bệnh nhân, tôi đến tìm bác sĩ Lâm.”
“Tìm bác sĩ Lâm?” Cô y tá lại đánh giá Giang Dữ Miên một lượt, lùi lại nửa bước, tay đặt trên cửa: “Xin hỏi quý danh? Để tôi đi hỏi bác sĩ Lâm một chút, hoặc anh gọi điện thoại cho anh ấy, chắc là anh ấy chưa ngủ đâu.”
Cho dù đẹp trai đến đâu cũng không thể tùy tiện cho vào, bên trong đều là bệnh nhân, lỡ gặp phải người gây rối thì phiền phức. Trước đây cũng từng có trường hợp ăn mặc bảnh bao nhưng thực chất là đến gây chuyện.
Hai phút sau, Lâm Hạc Thư đến dẫn người đi.
Hai người này, người thì mặc áo blouse trắng, trông có vẻ xa cách, cấm dục; người thì nhàn nhã, tự nhiên. Điểm chung là đều rất đẹp trai. Cô y tá nhìn bóng lưng của họ, đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi của Giang Dữ Miên.
Không phải bệnh nhân, là người nhà nhưng không phải người nhà của bệnh nhân?
Người nhà của bác sĩ Lâm? Anh em? Hay là quan hệ gì khác?
Bất kể là quan hệ gì, chắc chắn rất tốt, nếu không sẽ không đến đưa đồ ăn khuya.
Quả nhiên người đẹp trai đều chơi với nhau.
Giang Dữ Miên đến đúng lúc Hứa Khang cũng ở chỗ Lâm Hạc Thư, thấy hắn dẫn một người quen vào, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, sau đó kết luận – quan hệ của hai người này chắc chắn không trong sáng.
Trước đây cũng không phải là không có ai đến hỏi han sở thích của Lâm Hạc Thư, Hứa Khang cũng từng dò hỏi, hỏi nhiều, Lâm Hạc Thư liền nhận ra, hắn dứt khoát nói thẳng: “Có người hỏi tôi về sở thích của cậu đấy, nói thử xem, cậu thích kiểu người như nào, tôi thấy cô gái kia cũng thật thà, lại còn xinh đẹp, cho người ta một cơ hội đi.”
“Không có sở thích gì, tùy duyên.”
Nghe vậy, Hứa Khang liền biết cô gái kia không có cơ hội. Theo đuổi như thế nào không quan trọng, quan trọng là ai theo đuổi. Vị đại thiếu gia này vừa nhìn là biết rất giàu có, ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ Lâm Hạc Thư thích kiểu người như vậy, nhưng hắn lại gặp người ta hết lần này đến lần khác, còn dẫn người ta vào đây.
Thì ra Lâm Hạc Thư thích kiểu người như vậy.
Anh ta chủ động chào hỏi: “Hóa ra là Giang tiên sinh đến rồi, đến đưa điểm tâm cho Lâm Hạc Thư à?”
“Ừm.” Giang Dữ Miên đặt túi đồ ăn xuống, cố ý nói: “Vừa mới chuyển nhà, nhà cửa chưa ở được, hai ngày nay tôi ở khách sạn, cách bệnh viện khá gần.”
Hứa Khang thầm nghĩ, tôi cũng đâu có hỏi cậu ở đâu, đây là nói cho Lâm Hạc Thư nghe à? Nhưng Lâm Hạc Thư lại coi như không nghe thấy gì, hắn suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hiểu nổi, chuyện rắc rối như vậy tốt nhất là không nên nhúng tay vào. Vừa lúc điện thoại gọi đồ ăn đến, anh ta tắt màn hình, lịch sự cười cười: “Trực đêm không thể đi lâu được, tôi về trước đây, hai người cứ từ từ ăn.”
Tuyệt nhiên không nhắc đến việc mình cũng đã gọi đồ ăn.
Khi Hứa Khang rời đi còn ân cần đóng cửa lại. Giang Dữ Miên ngồi nửa người dựa vào tay vịn của ghế làm việc, tay đặt trên lưng ghế, mũi giày chạm đất rồi lại nhấc lên, xoay ghế theo biên độ nhỏ. Lâm Hạc Thư liếc nhìn chiếc ghế đang rung lắc lư lắc lư vì trọng lượng hai bên không đều, bảo cậu ngồi yên.
Giang Dữ Miên bèn thuận thế ngồi xuống. Trước đây cậu đã từng đến phòng khám của Lâm Hạc Thư, đây là lần đầu tiên cậu đến văn phòng trực đêm, cẩn thận quan sát một lượt, trên móc treo tường treo không chỉ một chiếc áo blouse trắng, trên bàn làm việc có một ống bút bằng nhựa màu hồng phấn, rõ ràng là không phải chỉ mình Lâm Hạc Thư sử dụng.
“Lần sau đến có thể gọi điện thoại.”
Hắn không nói lời từ chối nữa, Giang Dữ Miên cong mắt, kéo vạt áo cho hắn xem: “Em phải xách đồ, bộ quần áo này không có chỗ để điện thoại.”
Đồ ăn khuya chỉ để trong một chiếc túi, nhưng hai tay đều cầm đồ trông rất bận rộn, túi áo len dệt kim mà để đồ sẽ bị xệ xuống, ảnh hưởng đến hình tượng Giang thiếu gia.
Lâm Hạc Thư hiểu ý cậu, ánh mắt dừng trên người cậu một lúc. Gần đây tần suất gặp mặt của bọn họ không tính là nhiều, nhưng Giang thiếu gia luôn tìm cách để hắn chú ý. Khi không gặp mặt, cậu sẽ gọi video, sẽ gửi ảnh, miễn cưỡng coi như cũng là đã gặp mặt.
Tính toán tất cả, Lâm Hạc Thư chưa bao giờ thấy cậu mặc trùng quần áo hai lần.
Trước đây Giang Dữ Miên đã không thích mặc đồng phục, nhiều nam sinh cảm thấy phiền phức khi mua quần áo, quần áo phần lớn đều do mẹ lo liệu. Cậu thì không, cho dù là mùa đông, tần suất thay quần áo ít hơn, cậu cũng phải đảm bảo khăn quàng cổ và phụ kiện không bị trùng lặp.
Dùng cách nói của cậu chính là, cùng một set đồ, lần thứ hai mặc sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa.
Giang Dữ Miên kéo túi đựng đồ ăn khuya, không vội vàng mở ra: “Anh đoán xem là gì?”
Nói xong, cậu lại tự mình loại trừ một lựa chọn: “Không phải hoành thánh.”
Lần này cậu mang đến không phải hoành thánh, mà là đồ ăn khuya do khách sạn cung cấp, một phần cháo hải sản giăm bông, một phần cháo gà nấm hương, thanh đạm mà đậm đà, cũng phù hợp với thói quen dưỡng sinh của Lâm Hạc Thư. Trên túi in logo của khách sạn, hiện tại bị Giang Dữ Miên che một tay, nhưng Lâm Hạc Thư rõ ràng là đã nhìn thấy: “Chưa dọn xong à?”
Giọng nói của hắn mang theo ý cười, có lẽ là cười nhạo cậu tính toán thất bại. Giang Dữ Miên cố tình để hắn nhìn thấy, nhưng Lâm Hạc Thư vừa nói như vậy, cậu liền không còn chút vui vẻ nào khi kế hoạch thành công, đành liều lĩnh nói: “Đúng vậy, bây giờ em vẫn đang ở khách sạn, không biết nhà cửa bao giờ mới dọn dẹp xong.”
Cậu vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Hạc Thư: “Papa không thích mùi hương của khách sạn.”
“Ừm.” Lâm Hạc Thư mở túi đồ ăn, đặt phần cháo hải sản giăm bông trước mặt cậu.
“Tôi cũng không thích.”
Lâm Hạc Thư mở hộp đựng đồ ăn, bị Giang Dữ Miên ấn tay lại, nhìn vào mắt hắn, bộ dạng như đang chờ hắn lên tiếng, vì vậy Lâm Hạc Thư nói: “Cậu có thể về nhà ở.”
“Em muốn đến nhà anh.”
“Không tiện.”
“Không tiện chỗ nào, anh không cần lo cho em.”
“Ngủ không tiện.”
Giang Dữ Miên không nhịn được bật cười, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu ra vẻ đồng tình: “Lâm đại phu nhà chúng ta còn trẻ trung sung sức, đúng là không tiện thật.”
Lâm Hạc Thư thản nhiên nói: “Không ăn nữa thì nguội mất.”
Giang Dữ Miên nếm thử một miếng, quả thực là không còn nóng nữa, nhưng cậu thích ăn nguội hơn một chút, vừa dùng thìa khuấy cháo vừa hỏi Lâm Hạc Thư trực đêm phải làm gì.
“Xử lý các trường hợp khẩn cấp, viết luận văn.”
Giang Dữ Miên chú ý đến chiếc laptop trên bàn, đang mở một tài liệu, toàn bộ đều là tiếng Anh, bên cạnh máy tính còn đặt một xấp bệnh án dày cộp.
“Đây là luận văn sao?”
“Ừm.”
“Y học cổ truyền viết luận văn cũng phải dùng tiếng Anh sao?”
“Bệnh viện có yêu cầu về nghiên cứu khoa học, tạp chí có cả tiếng Trung và tiếng Anh.”
Giang Dữ Miên gật đầu ra vẻ đã hiểu. Cậu là dân mỹ thuật, chỉ viết giới thiệu tác phẩm, tài liệu chuyên môn quen thuộc nhất là giấy chứng nhận kiểm định của các cơ quan giám định lớn, lớn như vậy rồi chưa từng xem qua bất kỳ bài luận văn nào một cách nghiêm túc, càng không cần phải nói đến việc viết, tò mò liền kiên nhẫn đọc kỹ vài câu, gặp phải rất nhiều từ vựng khó.
Cậu chỉ vào một câu hỏi Lâm Hạc Thư: “Câu này nghĩa là gì?”
Lâm Hạc Thư liếc nhìn đồng hồ: “Thường xuyên thức khuya sẽ dẫn đến thận hư.”
Giang Dữ Miên quay đầu lại nhìn, cậu không biết thận hư tiếng Anh là gì, nhưng trong câu này có một từ liên quan đến thức khuya hoặc lâu dài?
Cậu nghi ngờ Lâm Hạc Thư đang lừa mình, năm đó khi cậu học tiếng Anh kém, Lâm Hạc Thư đã từng lừa cậu. Lúc đó bọn họ cùng nhau xem một bộ phim kinh dị có phụ đề tiếng Anh, Lâm Hạc Thư lừa cậu nói đó là phim trinh thám, cậu nhìn chằm chằm vào một bộ phim ma mà vắt óc suy nghĩ, thỉnh thoảng còn phải dừng lại xem lại, phân tích thủ đoạn gây án cùng hắn, đến khi xem đến kết thúc mới biết căn bản không có thủ đoạn gây án ly kỳ nào, đó chính là một bộ phim kinh dị.
Có thể thấy, Lâm đại phu cũng không phải lúc nào cũng đáng tin cậy.
Giang Dữ Miên chỉ vào danh từ duy nhất cậu nhận ra trong câu đó: “Rõ ràng là đang nói về ung thư.”
Lâm đại phu thản nhiên, không hề có chút chột dạ nào khi bị vạch trần lời nói dối: “Mười hai giờ rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Không buồn ngủ.”
“Thức khuya thận hư.”
Giang Dữ Miên: “…”
Cho dù không hiểu biết nhiều về y học cổ truyền, cũng biết hai chữ “thận hư” đối với đàn ông có nghĩa là gì, điều này không liên quan đến việc độc thân hay không có đời sống tình dục, đây là lòng tự trọng của đàn ông.
Giang Dữ Miên từ bỏ ý định ở lại bệnh viện đến sáng, ăn xong đồ ăn khuya liền trở về khách sạn.
Sáng hôm sau, nhân viên quản lý tòa nhà gọi điện báo nhà đã sửa chữa, dọn dẹp xong, đồ đạc cũng đã chuyển vào hết rồi.
“Giang tiên sinh, anh xem khi nào anh rảnh rỗi quay lại xác nhận một chút?”
Papa đã được nhân viên khách sạn đưa đi chăm sóc lông từ sáng sớm, Giang Dữ Miên vốn định đến xưởng vẽ, nhận được điện thoại liền quay xe về nhà.
Những chiếc thùng carton đặt ở cửa đều đã được chuyển vào trong, xếp gọn gàng ở khoảng trống trong phòng khách. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, không dính một hạt bụi, các thiết bị điện đều đã được bật, khóa cửa cũng đã được thay mới bằng loại có camera.
Nhân viên quản lý tòa nhà đi theo sau cậu, báo cáo về các hạng mục sửa chữa và những thứ đã thay thế, chủ yếu là đường nước, điện, gas. Mặc dù Giang Dữ Miên không ở trong nước, nhưng phí quản lý tòa nhà chưa bao giờ chậm trễ, nhân viên quản lý tòa nhà rất tận tâm, ngay cả người giúp việc cũng giới thiệu cho cậu.
Ngoài việc bỏ tiền và đưa ra yêu cầu, Giang Dữ Miên gần như không phải làm gì cả.
Căn nhà rất rộng, nhưng cách bố trí không gian lại rất tùy ý. Trong phòng ngủ có sổ ghi chép nhanh, trong phòng vẽ có đàn ghi-ta, không hiểu sao trong bếp lại đặt một cuốn lịch mười năm trước, trên bàn học trong phòng sách vẫn còn để tài liệu ôn thi đại học năm đó.
Có thể thấy người giúp việc chỉ phụ trách dọn dẹp vệ sinh, những thứ khác đều không động đến.
Đi một vòng, Giang Dữ Miên đã chọn được phòng làm việc, khu vực tập thể dục cũng đã được lên kế hoạch, còn phải tìm một chỗ đặt ổ cho Papa.
Ban công phòng khách được thiết kế nâng cao, mép là hình vòng cung không đều, toàn bộ mặt bàn được lát sàn gỗ sáng màu, rộng khoảng hai mét, đủ ánh sáng, rất thích hợp để đặt ổ cho Papa, nhưng đặt nhà vệ sinh ở môi trường mở như vậy có phần hơi bất lịch sự.
Hơn nữa, vị trí này…
Giang Dữ Miên nhìn chiếc gối ôm đầy màu sắc trên thảm, nhớ lại trước đây cậu rất thích ngủ trưa ở đây, Lâm Hạc Thư mười năm trước cũng từng nằm ở đây cùng cậu.
Lúc đầu là đường hoàng mời bạn học đến nhà học tập, cụ thể là vì cái gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ. Cùng là hẹn hò, nhưng nhận thức của Giang Dữ Miên và Lâm Hạc Thư không giống nhau.
Cậu muốn chơi, Lâm Hạc Thư có thể nghiêm túc lấy tài liệu học tập ra, ngay cả xem phim cũng phải tranh thủ luyện tiếng Anh.
Giang Dữ Miên đã nộp đơn xét tuyển vào các trường, về cơ bản không yêu cầu điểm thi đại học, vì vậy Lâm Hạc Thư không nói gì khác, chỉ yêu cầu cậu học thuộc lòng từ vựng. Nói ra thì kỳ lạ, rõ ràng cậu thường xuyên ra nước ngoài, gia đình còn thuê gia sư nước ngoài, nhưng tiếng Anh của cậu vẫn luôn ở mức tạm được.
Cậu ngồi trên tấm thảm ở ban công nhỏ, tay cầm một quyển sổ từ vựng đọc. Để chiều theo cậu, Lâm Hạc Thư bê bàn trà đến đây làm bài tập.
Hắn làm bài tập đúng là có thể dùng từ “cày”, hiệu suất rất cao, trên tay cầm một cây bút than mà Giang Dữ Miên dùng để vẽ tranh nhặt được từ dưới đất, thỉnh thoảng lại phác họa hai nét, hoặc liệt kê một công thức, phần lớn thời gian thậm chí còn không cần dùng đến bút.
Nhưng với tốc độ này, tờ đề thi còn chưa lật được hai trang, Giang Dữ Miên đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, kêu buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào, cậu đã ném quyển sổ từ vựng sang một bên, khoanh chân, hai tay ôm đầu gối lắc lư trước sau trái phải, lắc lư một hồi liền ngã về phía Lâm Hạc Thư.
Lâm Hạc Thư cất bút, tay trái đỡ lấy đầu cậu, nhắc nhở: “Mới mười hai giờ rưỡi.”
Bọn họ ăn trưa lúc mười một giờ, mười hai giờ bắt đầu học bài, đã nói là một giờ nghỉ trưa. Giang Dữ Miên liền nằm xuống, bắt đầu làm nũng: “Nhưng mà tớ buồn ngủ, buồn ngủ như vậy thì hiệu quả học tập rất thấp.”
Lâm Hạc Thư là người một khi đã lên kế hoạch thì nhất định sẽ hoàn thành, hắn còn nửa tờ đề: “Cậu có thể nghỉ ngơi trước.”
Giang Dữ Miên ồ một tiếng, quả nhiên không quấy rầy hắn nữa, không học bài nữa, nhưng cũng không nghỉ ngơi, lại ngồi dậy ngây người nhìn hắn.
Lâm Hạc Thư hoàn thành nhiệm vụ đã định trước mười phút, vừa buông bút xuống, Giang Dữ Miên liền nhào tới, bất ngờ không kịp đề phòng, đè người ngã xuống đất.
Lâm Hạc Thư vốn đã ngồi trên mặt đất, dưới đất lại trải thảm lông mềm mại, ngã xuống cũng không đau, nhưng quá gần. Cơ thể kề sát cơ thể, nhịp tim chồng lên nhịp tim, hơi thở gần như quấn vào nhau.
Giang Dữ Miên cọ cọ vào cổ hắn, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng mang theo nhiệt độ cơ thể hắn: “Anh lại đi sắc thuốc à?”
“Ừm.” Giọng nói của Lâm Hạc Thư hơi khác so với bình thường, trầm hơn một chút, có chút căng thẳng: “Dậy đi.”
Giang Dữ Miên nghe ra sự khác biệt, nhưng không nhận ra là vì sao, chỉ là đặc biệt thích cảm giác tiếp xúc gần gũi với hắn, từ chối: “Không.”
Lâm Hạc Thư ấn vào eo cậu một cái, không biết đã ấn trúng huyệt nào, cảm giác tê dại lan ra từ eo, hơi thở của Giang Dữ Miên trở nên hỗn loạn, trong nháy mắt mất hết sức lực, cả người nằm sấp trên người hắn, càng gần hơn.
Động tác đẩy cậu ra của Lâm Hạc Thư khựng lại, bọn họ ôm nhau trong tư thế kỳ quái trên tấm thảm len cashmere, cảm nhận sự rung động của đối phương.
Đối với một nam sinh tuổi dậy thì, phản ứng này tuyệt đối không xa lạ gì, nhưng đối với Giang Dữ Miên lúc này, điều này chắc chắn là mở ra một thế giới mới. Trước đây, sức hấp dẫn của Lâm Hạc Thư đối với cậu rất thuần túy, cậu thích con người của Lâm Hạc Thư, thích thì muốn có được, thích nên muốn gần gũi.
Mà bây giờ, phản ứng sinh lý mách bảo cậu, thứ tình cảm yêu thích này kỳ thực còn có thể có một tầng nghĩa khác, đó là khoái cảm về thể xác.
Điều này rất dễ hiểu, một nam sinh mười tám tuổi, cho dù chưa có kinh nghiệm, những gì nên biết đều đã biết qua các kênh khác nhau. Giang Dữ Miên không hề xấu hổ, phản ứng đầu tiên thậm chí không phải là đứng dậy mà là cọ cọ vào người Lâm Hạc Thư.
Lâm Hạc Thư gọi tên cậu, nhìn thấy dục vọng thuần túy và chân thành trong mắt cậu.
Lâm Hạc Thư che mắt Giang Dữ Miên lại.
Bàn tay của hắn có chút lạnh, Giang Dữ Miên không biết là do mình quá nóng hay không, đưa tay nắm lấy bàn tay đang che mắt mình của Lâm Hạc Thư, từng chút một luồn vào khe hở giữa các ngón tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Tuy Giang Dữ Miên được nuông chiều từ nhỏ, nhưng những thứ cậu học được lại rất nhiều và đa dạng, trên tay cũng có chai tay, Lâm Hạc Thư cũng vậy, nhưng vị trí chai tay của hai người không giống nhau, xúc cảm cũng khác nhau.
Có lẽ là vì xúc cảm khác nhau, có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể khác nhau, Giang Dữ Miên lần này kết thúc nhanh hơn bất kỳ lần nào, cậu vừa thỏa mãn vừa cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, nắm chặt tay Lâm Hạc Thư: “Lại một lần nữa.”
Lâm đại phu từ nhỏ đã biết tiết chế, dưỡng sinh, từ chối, Giang Dữ Miên bèn đổi giọng nói: “Vậy để tớ giúp cậu.”
Cậu nói là giúp đỡ, nhưng lại giống như đang lợi dụng người ta hơn, giúp xong, trên cổ Lâm Hạc Thư gần vị trí xương quai xanh xuất hiện thêm hai dấu răng mới tinh, cậu còn chưa đã ghiền, ngón tay linh hoạt cởi cúc áo hắn, cắn lung tung trên người hắn, lẩm bẩm hỏi: “Lớp trưởng, cậu biết làm như thế nào không?”
Lâm Hạc Thư không trả lời, Giang Dữ Miên lại hỏi một lần nữa: “Cậu biết không?”
“Không làm.”
Giang Dữ Miên bật cười, đổi ngược lại chất vấn: “Tớ hỏi cậu có biết hay không chứ có hỏi cậu làm hay không đâu, cậu rất muốn sao?”
“Vậy chúng ta cùng xem đi.”
Trong chính ngôi nhà của mình, cậu có quyền tự do tuyệt đối, Giang đại thiếu gia có rất nhiều kênh, nhưng phần lớn những thứ đó cậu đều không vừa mắt, chỉ có vài bộ phim mà Zero cất giữ, bây giờ cậu rất muốn chia sẻ với bạn trai.
Lâm Hạc Thư nói không xem, cậu cũng coi như không nghe thấy, tự mình làm theo ý mình, bò dậy bật máy chiếu, bất ngờ bị người ta kéo lại, đảo lộn cả lên, lần này người nằm dưới lại là cậu. Nụ hôn dày đặc ập xuống, Giang Dữ Miên ngẩn người một lúc rồi ôm lấy cổ hắn, khi Lâm Hạc Thư rời đi còn đuổi theo: “Hôn thêm cái nữa.”
Không chỉ có ban công nhỏ này, mà cả căn nhà đều tràn ngập dấu vết của Lâm Hạc Thư, nơi đâu cũng là ký ức của bọn họ. Trong tài liệu ôn tập có nét chữ của Lâm Hạc Thư, trên bản nhạc viết đầy tên của Lâm Hạc Thư, trên lịch là kế hoạch hẹn hò từng ngày, trong sổ ghi chép nháp ở phòng sách, cứ cách vài trang lại có hình bóng của Lâm Hạc Thư.
Cậu như trở về một kho báu chứa đầy những kỷ niệm về Lâm Hạc Thư, về quá khứ của bọn họ.
Giang Dữ Miên đột nhiên nhớ ra mật khẩu mở cửa có nghĩa là gì, tình yêu tuổi trẻ, luôn thể hiện ra ở khắp mọi nơi, đó không phải là ngày tháng gì cả, mà là cậu cố tình đổi để Lâm Hạc Thư xem, là lời tỏ tình của cậu.
120819
LHS
Lâm Hạc Thư.
Danh sách chương