Edit: LynCáo HTH
Beta: YanaIshi
***
Lúc điện thoại gọi đến thì bên này Tưởng Mộ Tranh đang họp, còn chưa kịp bấm nghe, ngay sau khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cánh tay anh đơ ra, ngơ ngẩn nửa giây, màn hình hiển thị "chuyên giatheo dõi"đã gọi nhỡ
Chợt, miệng anh mím chặt lại.
Đúng là người phụ nữ khẩu thị tâm phi (*), ngày hôm qua khi lưu số điện thoại đã dõng dạc nói như thế nào?
(* Miệng nói một đàng tâm nghĩ một nẻo.)
Lúc ấy khi có Tưởng Tiểu Mễ ở đó, giọng nói của cô còn rất nghiêm túc: "Tưởng tiên sinh, ngài có thể đưa cho tôi phương thức liên hệ không? Ngài cứ đem xe đi sửa, phí sửa chữa tôi sẽ trả."
Hắn cười: "Cảnh sát Lạc, cô muốn biết số điện thoại của tôi không phải quá đơn giản à? Chỉ cần dùng nghiệp vụ của cô rồi tùy ý tra biển số xe không phải lòi ngay ra số điện thoại rồi sao."
Còn ra vẻ đạo mạo thanh cao làm gì nữa?
Anh hồi tưởng lại, khẳng định chắc chắn cô muốn có số điện thoại riêng của anh chứ không phải số điện thoại nơi làm việc.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, anh nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của cô, trong lòng thầm mỉa mai, đúng là đồ giả vờ giả vịt! Nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh vẫn đem số điện thoại chỉ có người nhà cùng bạn bè thân thích mới biết được mà đưa cho cô.
Nhưng chưa qua được mấy tiếng đồng hồ, đã không chờ nổi phải gọi ngay cho anh rồi, còn cố ý làm bộ không cẩn thận bấm nhầm nữa chứ.
Tưởng Mộ Tranh thấp giọng nói qua vài câu với mấy người trong phòng họp, cầm di động đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì bắt đầu bấm số Lạc Táp gọi.
Mười mấy giây trôi qua nhưng không có người nghe.
Anh "à" một tiếng lại cười lạnh.
Điện thoại vẫn tiếp tục vang, nhưng như cũ không ai tiếp.
Tưởng Mộ Tranh dựa lưng vào cửa sổ, muốn đốt điếu thuốc, anh vội sờ túi quần, bật lửa với thuốc lá không mang theo, chỉ có thể từ bỏ.
Anh nhìn chằm chằm màn hình di động mấy giây, thắc mắc không biết cô còn muốn làm ra vẻ đến khi nào nữa đây.
Đầu bên kia Tưởng Mộ Thừa chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn mở máy lên nghe, giọng nói đầy vẻ chế nhạo truyền đến: "Ồ, rốt cuộc cũng chịu nghe máy nhỉ? Này? Đừng nói với tôi là cô không cẩn thận nhấn nhầm số đấy nhé!"
Tưởng Mộ Thừa "..."
Anh ta nhìn qua bên Lạc Táp đang đứng, rồi cúi đầu nhìn lại di động, chớp mắt không dứt, cảm thấy hình như mình đã biết được một bí mật kinh thiên động địa rồi đây.
"Không nói thì tôi cúp đây!"
"Tiểu Ngũ, là anh."
"..."
Tưởng Mộ Tranh biểu tình như vừa thấy quỷ, anh cúi đầu nhìn lại dãy số, không có sai, là "chuyên gia theo dõi", anh nghi hoặc hô lên: "Anh Tứ?"
"Ừ."
Tưởng Mộ Tranh híp lại đôi mắt, suy nghĩ một lát rồi nói, "Lạc Táp, cô download phần mềm biến giọng về để tiện hành nghề đúng không?!"
Đem tra cả thông tin người nhà của anh luôn.
Tưởng Mộ Thừa: "..."
Thằng tiểu Ngũ này đúng là điên thật rồi.
Khó trách cái vị cảnh sát giao thông này lại lưu "gã chết tiệt", chết thì chưa thấy chết, nhưng tiệt thì thấy đúng rồi đấy.
"Lạc Táp, rốt cuộc cô muốn cái gì!"
Tưởng Mộ Thừa: "Là anh, anh trai của cậu đây!"
Lại nhỏ giọng chứng minh thân phận: "Vai trái của cậu có vết thương do súng bắn."
Tưởng Mộ Tranh không hề nghi ngờ nữa, người biết được bí mật này của anh không nhiều lắm, anh hắng giọng, nói: "Sao di động của Lạc Táp lại ở chỗ anh?!"
Tưởng Mộ Thừa bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo: "Cậu mau đến đây một chuyến đi, tôi đang ở ngã tư phía bắc gần công ty cậu đấy."
Rồi không kiên nhẫn thúc giục: "Cậu nhanh nhanh lên, đúng rồi, nhớ đem theo 20 ngàn đến đây luôn."
Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn lại, nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua của Tưởng Tiểu Mễ, không thể không hỏi: "Anh đang ở khu Sấm Hồng hả?"
Tưởng Mộ Thừa: "Biết rồi còn hỏi làm gì? Nhanh lên, nộp xong tiền phạt anh còn phải về công ty họp."
Tưởng Mộ Tranh nghĩ đến vừa rồi xem như bị anh mình trêu đùa một phen, trong lòng rất khó chịu, không nhanh không chậm nói: "Sao anh không gọi cho chị dâu đưa đến? Em đang bận, không đến được đâu!"
"Sáng nay cô ấy còn 2 ca mổ." Tưởng Mộ Thừa lười nói thêm lời vô nghĩa: "Nhanh lên, nhanh đến đây."
Trực tiếp bấm tắt.
Lạc Táp đang ghi hóa đơn phạt cho người khác, Tưởng Mộ Thừa đi đến trả điện thoại cho cô: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Lạc Táp đem điện thoại bỏ lại vào túi, tiếp tục ghi hóa đơn phạt.
Sau đó liếc mắt hỏi anh ta: "Quyết định nộp tiền phạt đúng không?"
Tưởng Mộ Thừa: "Đúng vậy, đang lập tức đưa đến đây."
Đứng ở giữa thấy càng thêm vướng víu cho người khác, anh ta đến ven đường chờ.
Tưởng Mộ Tranh xoa xoa ấn đường, không ngờ phải đi gặp người phụ nữ mà anh không muốn thấy chút nào.
Phòng họp bên kia thì đang chờ, nhưng chắc chắn anh ấy không muốn để cho người khác biết mình đang đi xe đạp thì bị phạt tiền ở ngay Sấm Hồng, rất tổn hại đến hình tượng, cho nên mới không gọi thư ký đến đưa tiền phạt, mà gọi anh đi đến.
Tưởng Mộ Tranh đành phải gửi một tin cho trợ lý bảo phải đi ra ngoài một chuyến, rồi anh quay lại văn phòng mình lấy ví tiền đi xuống lầu.
Công ty anh rất gần ngã tư, đi bộ cũng chỉ mất năm sáu phút, lái xe thì rất phiền toái nên anh đi bộ đến.
Trên đường, anh nhận được tin nhắn của dì Du Ngọc: "Tiểu Ngũ à, dì trở về rồi, thứ bảy này có thời gian đấy."
Tưởng Mộ Tranh hỏi: "Em ấy thì sao ạ? Có đến được không?"
Du Ngọc: "Ừ, lúc trước nó có nói với dì rồi, thứ bảy này nó rảnh."
Tưởng Mộ Tranh: "Được ạ, vậy tối thứ bảy gặp nhé, lát nữa cháu gửi địa chỉ nhà hàng cho dì, là kiểu nhà hàng gia đình, rất được."
Nhà hàng kia cuối tuần bảo đảm đều đông người, muốn đến phải đặt bàn trước mấy ngày, anh bấm số gọi cho Trình Diệc: "Có bận không?"
Trình Diệc: "Bận."
Tưởng Mộ Tranh: "Bận thì cũng nghỉ đi."
Trình Diệc: "Biết ngày miệng chó của mày không bao giờ phun được ngà voi, có chuyện gì, nói đi?"
Tưởng Mộ Tranh: "Giúp tao đặt một phòng ở nhà hàng gia đình đi, tối thứ bảy tuần này."
Trình Diệc "à" một tiếng, "Mày cứ thoải mái coi tao như thằng hầu mà sai vặt nhỉ?"
Tưởng Mộ Tranh cười: "Có bao nhiêu người xếp hàng muốn tao sai vặt mà không được đấy, hôm nay xem như mày gặp may, phải tận hưởng giây phút tốt đẹp này đi."
Trình Diệc: "Biến!"
Rồi lại nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi: "Ai mà có mặt mũi đến vậy, để mày chủ động mời khách?"
Tưởng Mộ Tranh: "Mời bạn của mẹ tao ăn một bữa cơm, vừa hay hợp ý tao, đúng lúc có thể trao dồi thêm một chút nghiệp vụ, thuận tiện bàn chuyện hợp tác."
Hóa ra là như thế, Trình Diệc cũng không hứng thú chuyện đó nữa, chuyển sang nói đến Ân Duyệt: "Đúng rồi, Ân Duyệt có người yêu rồi, bạn trai không phải là người ở đây, hình như là người Thiên Tân."
Tưởng Mộ Tranh không thể hiểu nổi, hỏi lại: "Cô ấy có người yêu thì liên quan gì đến tao?"
Trình Diệc nghĩ nghĩ, đúng là không quan hệ gì thật.
Nhưng Ân Duyệt thích Tưởng Mộ Tranh, người trong giới đều biết hết, nhưng cô ta tâm cao khí ngạo, không muốn mất mặt nên chưa bao giờ chủ động, còn Tưởng Mộ Tranh thì càng cao ngạo hơn, vốn dĩ là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, liền như vậy bỏ lỡ.
Anh ta tiếc nuối nói: "Tao thấy mày với Ân Duyệt rất hợp, nếu mày chủ động một chút, nói không chừng hai người đã sớm thành đôi rồi."
Mắt Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn phía trước, phát hiện đã đến ngã tư. Ngữ khí nhàn nhạt trả lời: "Tao không có thói quen theo đuổi phụ nữ, cũng sẽ không vì ai mà phá lệ cả."
Trình Diệc: "Hy vọng ngày nào đó mày không bị vả mặt vì câu nói này, tao chờ xem, thôi không nói nữa, tao phải đi họp Hội đồng."
Tưởng Mộ Tranh ừ một tiếng, kết thúc trò chuyện.
Muốn đi qua ngã tư, vừa lúc đèn đỏ.
Tưởng Mộ Tranh đứng ở lối đi bộ, quét mắt nhìn khắp nơi, thấy được Tưởng Mộ Thừa đang đứng đối diện bên kia, ngồi trên xe đạp, thất thần nhìn xe cộ qua lại.
Lạc Táp đang chăm chú duy trì trật tự ở bên kia đường, cũng không chú ý tới anh. Lúc ánh mắt anh chuyển qua nhìn đến cô, Tưởng Mộ Tranh ngây người vài giây, lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dáng mặc cảnh phục.
Bộ cảnh phục màu xanh nhạt ôm trọn dáng người cao gầy của cô, anh thấy được khí chất kiêu ngạo, gợi cảm, quyến rũ toát ra từ Lạp Táp.
Người đang đứng trước mặt anh, chính là cô, Lạp Táp.
Đột nhiên đám người đang đứng chờ đèn đỏ kêu to một tiếng, anh hoàn hồn lại, thấy có một bà lão mặc cho đèn đỏ vẫn đi qua Sấm Hồng, chân cẳng không nhanh nhẹn, cũng mặc kệ trái phải xe cộ đang qua lại đông đúc.
Phản ứng đầu tiên của anh là theo bản năng chạy nhanh đến muốn đem bà lão túm lại, đi như vậy rất dễ xảy ra nguy hiểm.
Lạc Táp cũng đã thấy được bà lão kia, cô vội thổi còi, ý bảo những chiếc xe hai bên giảm tốc độ để tránh đụng bà lão.
Lúc quay đầu cô thấy được Tưởng Mộ Tranh!
Anh mặc quần tây áo sơmi trắng, bộ dáng thì có vài phần đứng đắn nhưng lại định vượt đèn Sấm Hồng.
Lạc Táp không có thời gian suy nghĩ thêm gì nữa, nhanh chóng chạy qua, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, muốn hỏi may mắn đã chạy đi đâu rồi, sao vận đen cứ ám cô hoài không buông như vậy.
Gần đó có chiếc xe máy chạy quá nhanh nên không kịp phanh lại.
Lạc Táp chạy nhanh một bước đến trước mặt bà lão, bắt lấy cánh tay của bà ta, bên này Tưởng Mộ Tranh cách bà lão vài bước, đang muốn duỗi tay nhưng đã không cần thiết.
Tầm mắt Lạc Táp xẹt qua bà lão rồi hung hăng liếc Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Anh cũng đâu muốn vượt đèn Sấm Hồng, mà thực chất muốn giúp bà lão kia thôi, nhưng sao ánh mắt cô lại nhìn anh kiểu như vậy, hiện tại có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lạc Táp không rảnh để ý đến anh, nhìn bà lão nói: "Bà ơi, bà đừng nhúc nhích nữa ạ, bà đang ở đèn Sấm Hồng, rất nguy hiểm, chờ đèn xanh rồi đi ạ."
Bà lão nôn nóng: "Ông chồng tôi đang nằm bệnh viện, tôi phải nhanh chóng đem đồ ăn về cho ông ấy, để nó nguội thì không ăn được nữa." Vừa nói vừa giơ hộp điểm tâm sáng.
Lạc Táp: "Bà ơi, bà đừng có gấp, mấy chục giây, không kịp nguội đâu, dù có nguội hay nóng thì cũng phải chú ý an toàn của chính mình chứ ạ."
Bà lão: "Tôi biết rồi, biết rồi mà, lần sau sẽ chú ý, do tôi thấy ô tô ở đây đều đi chậm, nên nếu tôi đi nhanh qua cũng không có gì đáng ngại đâu."
Lạc Táp: "Bà ơi, dù có chậm thì làm sao chúng ta có thể đoán trước được tình huống phát sinh chứ."
Đèn xanh sáng.
Lạc Táp nhìn bà lão nói: "Bà ơi! Bà đến ven đường đi ạ, đèn Sấm Hồng hôm nay phạt tiền, phạt 10 ngàn." Sau đó nhìn liếc mắt nhìn Tưởng Mộ Tranh, ngữ điệu lập tức lạnh xuống: "Anh cũng đến đây."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Bà lão kinh ngạc: "Còn muốn nộp tiền phạt? Dựa vào cái gì chứ?"
Lạc Táp: "Đã sớm tuyên truyền qua rồi ạ, đây là quy định giao thông, người đi đường vượt đèn ở Sấm Hồng đều bị phạt tiền, không nộp tiền phạt cũng được ạ, có thể mặc áo choàng vào, đứng duy trì trật tự, nhưng hiện tại thì bà không thích hợp, vì còn phải vội đi bệnh viện."
Bà lão hết mở rồi lại đóng miệng lại, nghĩ đến trước kia có nhìn thấy qua cảnh sát giao thông đứng đầu đường tuyên truyền, giáo dục mấy tuần liền, nhưng lại sớm quên mất, lời giải thích đến miệng lại nuốt xuống.
Bà cũng không phải muốn nói lý: "Nộp phạt cũng được, nhưng tôi không có đủ 10 ngàn, khi nãy ra ngoài chỉ mang theo 20 ngàn mua đồ ăn, giờ chỉ còn 4 ngàn thôi."
Còn đưa tiền ra cho Lạp Táp nhìn.
Bà lão đang sốt ruột lo lắng chuyện khác nên vội nói với cô: "Bà cũng không phải cố ý làm khó cháu, thật sự bà không mang tiền, đồng chí cảnh sát à, cháu xem như vậy được không, để bà về đem đồ ăn cho ông chồng rồi bà sẽ quay lại đưa 10 ngàn cho cháu."
Tưởng Mộ Tranh nhìn Lạc Táp: "Tiền phạt của bà lão này tôi sẽ nộp."
Bà lão cảm động một trận, nhưng uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn, cảm ơn, nhưng chàng trai trẻ này, bà không cần đâu, bà không tìm được cháu, nhưng bà có thể tìm được cô cảnh sát này."
Lạc Táp nói với bà lão: "Bà ơi, bà mau đi về bệnh viện đi ạ."
Phạt tiền không phải mục đích, mục đích chính là muốn nhắc nhở người dân đừng vượt đèn ở khu Sấm Hồng mà thôi.
Bà lão nói thêm mấy tiếng cảm ơn, còn hứa nhất định sẽ đem tiền lại đây, nói xong vội vã rời đi.
Lúc này Lạc Táp mới rảnh đem tầm mắt dừng trên người Tưởng Mộ Tranh, mặt không cảm xúc, cô nói: "Anh không cần nộp tiền phạt."
Tưởng Mộ Tranh chợt cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này còn lấy việc công làm việc tư! Nhưng anh cũng không cảm kích, mà rất xem thường loại hành vi này, 10 ngàn mà thôi, không phải anh giao không nổi.
Con không thèm đợi anh trào phúng chế nhạo, Lạc Táp liền nói: "Không nộp tiền phạt, ra duy trì nửa giờ trật tự giao thông."
Tưởng Mộ Tranh: "??!!"
Anh chớp chớp mắt: "Cô nói cái gì?"
Lạc Táp biết với thân phận của anh thì không có khả năng đi duy trì trật tự, nói như vậy cũng chỉ muốn đánh úp khí thế kiêu ngạo của anh thôi, thuận tiện nói cho anh biết, đừng tưởng rằng chính mình có tiền thì không sợ phạt, không cần quan tâm đến an toàn giao thông.
Cô gằn từng chữ một: "Qua bên kia lấy áo choàng cùng loa rồi đến đứng nói, duy trì nửa giờ trật tự giao thông."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Muốn anh mặc áo choàng?
Còn muốn anh cầm loa đứng ở giữa đường mà nói ư?
Hắn bật cười, "Nói cái gì?"
Lạc Táp ngước mắt lên nhìn anh nói: "Nói tôi sai rồi."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Beta: YanaIshi
***
Lúc điện thoại gọi đến thì bên này Tưởng Mộ Tranh đang họp, còn chưa kịp bấm nghe, ngay sau khi nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cánh tay anh đơ ra, ngơ ngẩn nửa giây, màn hình hiển thị "chuyên giatheo dõi"đã gọi nhỡ
Chợt, miệng anh mím chặt lại.
Đúng là người phụ nữ khẩu thị tâm phi (*), ngày hôm qua khi lưu số điện thoại đã dõng dạc nói như thế nào?
(* Miệng nói một đàng tâm nghĩ một nẻo.)
Lúc ấy khi có Tưởng Tiểu Mễ ở đó, giọng nói của cô còn rất nghiêm túc: "Tưởng tiên sinh, ngài có thể đưa cho tôi phương thức liên hệ không? Ngài cứ đem xe đi sửa, phí sửa chữa tôi sẽ trả."
Hắn cười: "Cảnh sát Lạc, cô muốn biết số điện thoại của tôi không phải quá đơn giản à? Chỉ cần dùng nghiệp vụ của cô rồi tùy ý tra biển số xe không phải lòi ngay ra số điện thoại rồi sao."
Còn ra vẻ đạo mạo thanh cao làm gì nữa?
Anh hồi tưởng lại, khẳng định chắc chắn cô muốn có số điện thoại riêng của anh chứ không phải số điện thoại nơi làm việc.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, anh nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của cô, trong lòng thầm mỉa mai, đúng là đồ giả vờ giả vịt! Nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh vẫn đem số điện thoại chỉ có người nhà cùng bạn bè thân thích mới biết được mà đưa cho cô.
Nhưng chưa qua được mấy tiếng đồng hồ, đã không chờ nổi phải gọi ngay cho anh rồi, còn cố ý làm bộ không cẩn thận bấm nhầm nữa chứ.
Tưởng Mộ Tranh thấp giọng nói qua vài câu với mấy người trong phòng họp, cầm di động đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì bắt đầu bấm số Lạc Táp gọi.
Mười mấy giây trôi qua nhưng không có người nghe.
Anh "à" một tiếng lại cười lạnh.
Điện thoại vẫn tiếp tục vang, nhưng như cũ không ai tiếp.
Tưởng Mộ Tranh dựa lưng vào cửa sổ, muốn đốt điếu thuốc, anh vội sờ túi quần, bật lửa với thuốc lá không mang theo, chỉ có thể từ bỏ.
Anh nhìn chằm chằm màn hình di động mấy giây, thắc mắc không biết cô còn muốn làm ra vẻ đến khi nào nữa đây.
Đầu bên kia Tưởng Mộ Thừa chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn mở máy lên nghe, giọng nói đầy vẻ chế nhạo truyền đến: "Ồ, rốt cuộc cũng chịu nghe máy nhỉ? Này? Đừng nói với tôi là cô không cẩn thận nhấn nhầm số đấy nhé!"
Tưởng Mộ Thừa "..."
Anh ta nhìn qua bên Lạc Táp đang đứng, rồi cúi đầu nhìn lại di động, chớp mắt không dứt, cảm thấy hình như mình đã biết được một bí mật kinh thiên động địa rồi đây.
"Không nói thì tôi cúp đây!"
"Tiểu Ngũ, là anh."
"..."
Tưởng Mộ Tranh biểu tình như vừa thấy quỷ, anh cúi đầu nhìn lại dãy số, không có sai, là "chuyên gia theo dõi", anh nghi hoặc hô lên: "Anh Tứ?"
"Ừ."
Tưởng Mộ Tranh híp lại đôi mắt, suy nghĩ một lát rồi nói, "Lạc Táp, cô download phần mềm biến giọng về để tiện hành nghề đúng không?!"
Đem tra cả thông tin người nhà của anh luôn.
Tưởng Mộ Thừa: "..."
Thằng tiểu Ngũ này đúng là điên thật rồi.
Khó trách cái vị cảnh sát giao thông này lại lưu "gã chết tiệt", chết thì chưa thấy chết, nhưng tiệt thì thấy đúng rồi đấy.
"Lạc Táp, rốt cuộc cô muốn cái gì!"
Tưởng Mộ Thừa: "Là anh, anh trai của cậu đây!"
Lại nhỏ giọng chứng minh thân phận: "Vai trái của cậu có vết thương do súng bắn."
Tưởng Mộ Tranh không hề nghi ngờ nữa, người biết được bí mật này của anh không nhiều lắm, anh hắng giọng, nói: "Sao di động của Lạc Táp lại ở chỗ anh?!"
Tưởng Mộ Thừa bị hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo: "Cậu mau đến đây một chuyến đi, tôi đang ở ngã tư phía bắc gần công ty cậu đấy."
Rồi không kiên nhẫn thúc giục: "Cậu nhanh nhanh lên, đúng rồi, nhớ đem theo 20 ngàn đến đây luôn."
Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn lại, nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua của Tưởng Tiểu Mễ, không thể không hỏi: "Anh đang ở khu Sấm Hồng hả?"
Tưởng Mộ Thừa: "Biết rồi còn hỏi làm gì? Nhanh lên, nộp xong tiền phạt anh còn phải về công ty họp."
Tưởng Mộ Tranh nghĩ đến vừa rồi xem như bị anh mình trêu đùa một phen, trong lòng rất khó chịu, không nhanh không chậm nói: "Sao anh không gọi cho chị dâu đưa đến? Em đang bận, không đến được đâu!"
"Sáng nay cô ấy còn 2 ca mổ." Tưởng Mộ Thừa lười nói thêm lời vô nghĩa: "Nhanh lên, nhanh đến đây."
Trực tiếp bấm tắt.
Lạc Táp đang ghi hóa đơn phạt cho người khác, Tưởng Mộ Thừa đi đến trả điện thoại cho cô: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Lạc Táp đem điện thoại bỏ lại vào túi, tiếp tục ghi hóa đơn phạt.
Sau đó liếc mắt hỏi anh ta: "Quyết định nộp tiền phạt đúng không?"
Tưởng Mộ Thừa: "Đúng vậy, đang lập tức đưa đến đây."
Đứng ở giữa thấy càng thêm vướng víu cho người khác, anh ta đến ven đường chờ.
Tưởng Mộ Tranh xoa xoa ấn đường, không ngờ phải đi gặp người phụ nữ mà anh không muốn thấy chút nào.
Phòng họp bên kia thì đang chờ, nhưng chắc chắn anh ấy không muốn để cho người khác biết mình đang đi xe đạp thì bị phạt tiền ở ngay Sấm Hồng, rất tổn hại đến hình tượng, cho nên mới không gọi thư ký đến đưa tiền phạt, mà gọi anh đi đến.
Tưởng Mộ Tranh đành phải gửi một tin cho trợ lý bảo phải đi ra ngoài một chuyến, rồi anh quay lại văn phòng mình lấy ví tiền đi xuống lầu.
Công ty anh rất gần ngã tư, đi bộ cũng chỉ mất năm sáu phút, lái xe thì rất phiền toái nên anh đi bộ đến.
Trên đường, anh nhận được tin nhắn của dì Du Ngọc: "Tiểu Ngũ à, dì trở về rồi, thứ bảy này có thời gian đấy."
Tưởng Mộ Tranh hỏi: "Em ấy thì sao ạ? Có đến được không?"
Du Ngọc: "Ừ, lúc trước nó có nói với dì rồi, thứ bảy này nó rảnh."
Tưởng Mộ Tranh: "Được ạ, vậy tối thứ bảy gặp nhé, lát nữa cháu gửi địa chỉ nhà hàng cho dì, là kiểu nhà hàng gia đình, rất được."
Nhà hàng kia cuối tuần bảo đảm đều đông người, muốn đến phải đặt bàn trước mấy ngày, anh bấm số gọi cho Trình Diệc: "Có bận không?"
Trình Diệc: "Bận."
Tưởng Mộ Tranh: "Bận thì cũng nghỉ đi."
Trình Diệc: "Biết ngày miệng chó của mày không bao giờ phun được ngà voi, có chuyện gì, nói đi?"
Tưởng Mộ Tranh: "Giúp tao đặt một phòng ở nhà hàng gia đình đi, tối thứ bảy tuần này."
Trình Diệc "à" một tiếng, "Mày cứ thoải mái coi tao như thằng hầu mà sai vặt nhỉ?"
Tưởng Mộ Tranh cười: "Có bao nhiêu người xếp hàng muốn tao sai vặt mà không được đấy, hôm nay xem như mày gặp may, phải tận hưởng giây phút tốt đẹp này đi."
Trình Diệc: "Biến!"
Rồi lại nhịn không được hiếu kỳ mà hỏi: "Ai mà có mặt mũi đến vậy, để mày chủ động mời khách?"
Tưởng Mộ Tranh: "Mời bạn của mẹ tao ăn một bữa cơm, vừa hay hợp ý tao, đúng lúc có thể trao dồi thêm một chút nghiệp vụ, thuận tiện bàn chuyện hợp tác."
Hóa ra là như thế, Trình Diệc cũng không hứng thú chuyện đó nữa, chuyển sang nói đến Ân Duyệt: "Đúng rồi, Ân Duyệt có người yêu rồi, bạn trai không phải là người ở đây, hình như là người Thiên Tân."
Tưởng Mộ Tranh không thể hiểu nổi, hỏi lại: "Cô ấy có người yêu thì liên quan gì đến tao?"
Trình Diệc nghĩ nghĩ, đúng là không quan hệ gì thật.
Nhưng Ân Duyệt thích Tưởng Mộ Tranh, người trong giới đều biết hết, nhưng cô ta tâm cao khí ngạo, không muốn mất mặt nên chưa bao giờ chủ động, còn Tưởng Mộ Tranh thì càng cao ngạo hơn, vốn dĩ là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, liền như vậy bỏ lỡ.
Anh ta tiếc nuối nói: "Tao thấy mày với Ân Duyệt rất hợp, nếu mày chủ động một chút, nói không chừng hai người đã sớm thành đôi rồi."
Mắt Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn phía trước, phát hiện đã đến ngã tư. Ngữ khí nhàn nhạt trả lời: "Tao không có thói quen theo đuổi phụ nữ, cũng sẽ không vì ai mà phá lệ cả."
Trình Diệc: "Hy vọng ngày nào đó mày không bị vả mặt vì câu nói này, tao chờ xem, thôi không nói nữa, tao phải đi họp Hội đồng."
Tưởng Mộ Tranh ừ một tiếng, kết thúc trò chuyện.
Muốn đi qua ngã tư, vừa lúc đèn đỏ.
Tưởng Mộ Tranh đứng ở lối đi bộ, quét mắt nhìn khắp nơi, thấy được Tưởng Mộ Thừa đang đứng đối diện bên kia, ngồi trên xe đạp, thất thần nhìn xe cộ qua lại.
Lạc Táp đang chăm chú duy trì trật tự ở bên kia đường, cũng không chú ý tới anh. Lúc ánh mắt anh chuyển qua nhìn đến cô, Tưởng Mộ Tranh ngây người vài giây, lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dáng mặc cảnh phục.
Bộ cảnh phục màu xanh nhạt ôm trọn dáng người cao gầy của cô, anh thấy được khí chất kiêu ngạo, gợi cảm, quyến rũ toát ra từ Lạp Táp.
Người đang đứng trước mặt anh, chính là cô, Lạp Táp.
Đột nhiên đám người đang đứng chờ đèn đỏ kêu to một tiếng, anh hoàn hồn lại, thấy có một bà lão mặc cho đèn đỏ vẫn đi qua Sấm Hồng, chân cẳng không nhanh nhẹn, cũng mặc kệ trái phải xe cộ đang qua lại đông đúc.
Phản ứng đầu tiên của anh là theo bản năng chạy nhanh đến muốn đem bà lão túm lại, đi như vậy rất dễ xảy ra nguy hiểm.
Lạc Táp cũng đã thấy được bà lão kia, cô vội thổi còi, ý bảo những chiếc xe hai bên giảm tốc độ để tránh đụng bà lão.
Lúc quay đầu cô thấy được Tưởng Mộ Tranh!
Anh mặc quần tây áo sơmi trắng, bộ dáng thì có vài phần đứng đắn nhưng lại định vượt đèn Sấm Hồng.
Lạc Táp không có thời gian suy nghĩ thêm gì nữa, nhanh chóng chạy qua, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài, muốn hỏi may mắn đã chạy đi đâu rồi, sao vận đen cứ ám cô hoài không buông như vậy.
Gần đó có chiếc xe máy chạy quá nhanh nên không kịp phanh lại.
Lạc Táp chạy nhanh một bước đến trước mặt bà lão, bắt lấy cánh tay của bà ta, bên này Tưởng Mộ Tranh cách bà lão vài bước, đang muốn duỗi tay nhưng đã không cần thiết.
Tầm mắt Lạc Táp xẹt qua bà lão rồi hung hăng liếc Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Anh cũng đâu muốn vượt đèn Sấm Hồng, mà thực chất muốn giúp bà lão kia thôi, nhưng sao ánh mắt cô lại nhìn anh kiểu như vậy, hiện tại có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lạc Táp không rảnh để ý đến anh, nhìn bà lão nói: "Bà ơi, bà đừng nhúc nhích nữa ạ, bà đang ở đèn Sấm Hồng, rất nguy hiểm, chờ đèn xanh rồi đi ạ."
Bà lão nôn nóng: "Ông chồng tôi đang nằm bệnh viện, tôi phải nhanh chóng đem đồ ăn về cho ông ấy, để nó nguội thì không ăn được nữa." Vừa nói vừa giơ hộp điểm tâm sáng.
Lạc Táp: "Bà ơi, bà đừng có gấp, mấy chục giây, không kịp nguội đâu, dù có nguội hay nóng thì cũng phải chú ý an toàn của chính mình chứ ạ."
Bà lão: "Tôi biết rồi, biết rồi mà, lần sau sẽ chú ý, do tôi thấy ô tô ở đây đều đi chậm, nên nếu tôi đi nhanh qua cũng không có gì đáng ngại đâu."
Lạc Táp: "Bà ơi, dù có chậm thì làm sao chúng ta có thể đoán trước được tình huống phát sinh chứ."
Đèn xanh sáng.
Lạc Táp nhìn bà lão nói: "Bà ơi! Bà đến ven đường đi ạ, đèn Sấm Hồng hôm nay phạt tiền, phạt 10 ngàn." Sau đó nhìn liếc mắt nhìn Tưởng Mộ Tranh, ngữ điệu lập tức lạnh xuống: "Anh cũng đến đây."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Bà lão kinh ngạc: "Còn muốn nộp tiền phạt? Dựa vào cái gì chứ?"
Lạc Táp: "Đã sớm tuyên truyền qua rồi ạ, đây là quy định giao thông, người đi đường vượt đèn ở Sấm Hồng đều bị phạt tiền, không nộp tiền phạt cũng được ạ, có thể mặc áo choàng vào, đứng duy trì trật tự, nhưng hiện tại thì bà không thích hợp, vì còn phải vội đi bệnh viện."
Bà lão hết mở rồi lại đóng miệng lại, nghĩ đến trước kia có nhìn thấy qua cảnh sát giao thông đứng đầu đường tuyên truyền, giáo dục mấy tuần liền, nhưng lại sớm quên mất, lời giải thích đến miệng lại nuốt xuống.
Bà cũng không phải muốn nói lý: "Nộp phạt cũng được, nhưng tôi không có đủ 10 ngàn, khi nãy ra ngoài chỉ mang theo 20 ngàn mua đồ ăn, giờ chỉ còn 4 ngàn thôi."
Còn đưa tiền ra cho Lạp Táp nhìn.
Bà lão đang sốt ruột lo lắng chuyện khác nên vội nói với cô: "Bà cũng không phải cố ý làm khó cháu, thật sự bà không mang tiền, đồng chí cảnh sát à, cháu xem như vậy được không, để bà về đem đồ ăn cho ông chồng rồi bà sẽ quay lại đưa 10 ngàn cho cháu."
Tưởng Mộ Tranh nhìn Lạc Táp: "Tiền phạt của bà lão này tôi sẽ nộp."
Bà lão cảm động một trận, nhưng uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn, cảm ơn, nhưng chàng trai trẻ này, bà không cần đâu, bà không tìm được cháu, nhưng bà có thể tìm được cô cảnh sát này."
Lạc Táp nói với bà lão: "Bà ơi, bà mau đi về bệnh viện đi ạ."
Phạt tiền không phải mục đích, mục đích chính là muốn nhắc nhở người dân đừng vượt đèn ở khu Sấm Hồng mà thôi.
Bà lão nói thêm mấy tiếng cảm ơn, còn hứa nhất định sẽ đem tiền lại đây, nói xong vội vã rời đi.
Lúc này Lạc Táp mới rảnh đem tầm mắt dừng trên người Tưởng Mộ Tranh, mặt không cảm xúc, cô nói: "Anh không cần nộp tiền phạt."
Tưởng Mộ Tranh chợt cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này còn lấy việc công làm việc tư! Nhưng anh cũng không cảm kích, mà rất xem thường loại hành vi này, 10 ngàn mà thôi, không phải anh giao không nổi.
Con không thèm đợi anh trào phúng chế nhạo, Lạc Táp liền nói: "Không nộp tiền phạt, ra duy trì nửa giờ trật tự giao thông."
Tưởng Mộ Tranh: "??!!"
Anh chớp chớp mắt: "Cô nói cái gì?"
Lạc Táp biết với thân phận của anh thì không có khả năng đi duy trì trật tự, nói như vậy cũng chỉ muốn đánh úp khí thế kiêu ngạo của anh thôi, thuận tiện nói cho anh biết, đừng tưởng rằng chính mình có tiền thì không sợ phạt, không cần quan tâm đến an toàn giao thông.
Cô gằn từng chữ một: "Qua bên kia lấy áo choàng cùng loa rồi đến đứng nói, duy trì nửa giờ trật tự giao thông."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Muốn anh mặc áo choàng?
Còn muốn anh cầm loa đứng ở giữa đường mà nói ư?
Hắn bật cười, "Nói cái gì?"
Lạc Táp ngước mắt lên nhìn anh nói: "Nói tôi sai rồi."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Danh sách chương